Cô Nàng Lễ Tân Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 7



 

Việc thiết lập trạng thái đóng cửa phòng thường chỉ diễn ra trong trường hợp khách sạn chỉ còn lại một vài phòng trống, và vào thời điểm đó thì trời cũng đã về khuya, khả năng có khách vãng lai xuất hiện là khá cao nên khách sạn muốn giữ lại một vài phòng để đề phòng những trường hợp bất trắc có thể xảy ra.

Chuyện như vậy thì cũng không phải là hiếm gặp, thế nhưng nó lại tuyệt đối không hề phù hợp với tình huống hiện tại của khách sạn chúng ta.

Hiện nay đang là giai đoạn mà tình hình kinh tế chung đang khá ảm đạm, một vị khách cũng đã quý như vàng rồi, vậy thì ai mà lại nỡ lòng từ chối việc kinh doanh buôn bán chứ?

Chẳng lẽ không cần đến tiền lương nữa hay sao, không cần đến thành tích KPI nữa à?

Hay là do nhìn thấy tiền nhiều quá rồi nên cũng đ.â.m ra phát ngán rồi?

Thế nhưng cuộc gọi điện thoại vào lúc nửa đêm từ cấp trên lại cho tôi biết một sự thật rằng: Hoàn toàn không phải là như vậy đâu.

Chuyện là có một vị khách hàng thuộc diện VIP, người đang sở hữu chiếc thẻ thành viên hạng thượng hạng của khách sạn, đã định bụng là sẽ đặt một phòng nghỉ tại khách sạn của chúng ta vào buổi tối hôm đó.

Ngay khi vừa mới mở ứng dụng đặt phòng ra thì ông ấy lại nhìn thấy rằng… Tất cả các phòng đều đã được đặt hết, không còn sót lại lấy một chỗ trống nào cả!

Nếu như sự việc chỉ dừng lại ở đó thì có lẽ cũng chưa đến nỗi phải báo cáo lên tận cấp lãnh đạo, vấn đề nằm ở chỗ là người khách đó hiện đang đứng ngay ở trước quầy lễ tân, thế mà nhân viên lễ tân thì lại đang ngủ gật một cách ngon lành, thậm chí còn ú ớ trả lời rằng: “Phòng hiện tại đang còn trống rất nhiều ạ, quý khách muốn đặt loại phòng nào thì cũng đều có sẵn hết.”

Vậy thì thử hỏi xem có tức điên lên không cơ chứ? Liệu có phát rồ lên không?

Vị khách đó tức giận quá nên đã gọi điện thoại thẳng lên tổng đài để mà phản ánh về sự việc này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tổng đài sau đó đã báo cáo sự việc về cho trụ sở chính, trụ sở chính lại tiếp tục mắng cho chi nhánh một trận tơi bời không thương tiếc, rồi sau đó chi nhánh lại gọi điện thoại cho ban lãnh đạo để mà tiếp tục nạt nộ thêm nữa.

Cuối cùng thì ban lãnh đạo lại trút hết toàn bộ cơn thịnh nộ đó xuống đầu của tôi, mắng chửi xối xả không chừa lại một câu nào cả.

Gương mặt của tôi lúc đó đen sì lại như là đáy nồi khi phải nghe xong toàn bộ cái quá trình vừa khôi hài mà lại vừa khốn nạn này, tôi ngay lập tức mở bảng phân công ca trực ở trong nhóm chat chung ra xem, và hay cho lắm là lại đúng ngay vào phiên trực của Vương Thiến Văn.

Không cần phải suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, tôi bật ngay người dậy rồi chạy thẳng một mạch đến khách sạn.

Vừa mới bước vào đến cửa thì tôi lại gặp ngay Ôn Minh cũng vừa mới đến đó trước tôi một bước.

Sắc mặt của anh ta lúc này trông cực kỳ khó coi, tôi đoán chừng là anh ta cũng vừa mới bị mắng cho một trận nên thân rồi.

Thế nhưng khi phải đối diện với gương mặt vừa tỏ ra đáng thương mà lại vừa có chút sợ sệt của Vương Thiến Văn, anh ta lại không thể nào nhịn được mà phải dịu giọng xuống:

“Cô đừng có sợ hãi quá, không có sao đâu mà.”

Tôi khẽ nhíu mày lại một cái:

“Hả? Không cần phải sợ hãi sao?”

“Cô tốt nhất là nên biết sợ đi thì hơn!”

Bốp!

Tôi quăng mạnh chiếc túi xách của mình lên trên mặt chiếc bàn làm bằng đá hoa cương, rồi hai tay chống mạnh vào hông, cơn giận dữ đến mức làm cho m.áu trong người tôi như muốn sôi trào lên từng lớp một:


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com