Nói xong, nhấc chân liền định đi về phía nhà mình, đi được hai bước, lại dừng lại: "Đúng rồi, bộ phim này của các anh chị không may mắn đâu, tốt nhất đừng quay nữa."
"Ối cô bé này, sao lại nói thế?"
Nhân viên công tác cực kỳ bất mãn với câu nói này của Cố Sanh, lại ồn ào mấy tiếng, Cố Sanh lại làm như không nghe thấy.
Về đến nhà, cô lấy từ trong túi ra tấm bùa và chu sa mua tiện đường ở thị trấn trước đó, nhớ lại sự kiện kỳ quái vừa rồi, vẫn vẽ mấy đạo bùa.
Hôm nay cô nói với nhân viên công tác không phải là nói đùa, bộ phim này quả thật rất xui xẻo. Chuyện tấm phông bị đổ vừa nãy, mọi người đều nghĩ là ngẫu nhiên, nhưng Cố Sanh lại nhìn thấy, lúc đó có một nữ quỷ mặc đồ trắng, đang nằm bò trên lan can.
Chỉ là khi phát giác ánh mắt của Cố Sanh nhìn qua, nữ quỷ liền biến mất không thấy tăm hơi.
Ánh mắt nữ quỷ nhìn đoàn làm phim vô cùng âm trầm, thậm chí Cố Sanh có thể khẳng định, vừa nãy nếu cô không đến, đoàn làm phim chắc chắn không chỉ thấy chút m.á.u đó đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cất những tấm bùa đã vẽ xong, Cố Sanh lần nữa ra ngoài, đi đến đoàn làm phim.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Đoàn làm phim lúc này đang nghỉ ngơi, đạo diễn mắng đạo cụ sư té tát, đạo cụ sư cúi đầu, mấy lần muốn giải thích đều bị mắng ngược lại.
Còn thầy Phó trước đó đã không thấy đâu nữa, chắc là đã được đưa đi bệnh viện rồi.
Cố Sanh dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, ẩn mình trong đám đông một cách lặng lẽ, không dễ phát hiện. Cô ở gần đoàn làm phim đi lại nửa ngày, phát hiện con quỷ c.h.ế.t sống không xuất hiện nữa, cũng không còn cách nào, đành phải lặng lẽ dán bùa vào phòng quay phim và mấy chỗ khác, sau đó lặng lẽ đi về nhà.
Nơi đây nói là nhà, thật ra cũng chỉ là một chỗ ở mà thôi. Bên trong chỉ có hai gian, một gian làm phòng ngủ, một gian làm phòng khách, bên ngoài còn có một nhà bếp dùng lò đất.
Ngôi nhà làm rất đơn sơ, chỉ dùng xi măng sơn tường bốn phía, mái ngói mảnh, mặt đất thậm chí còn chưa trải xi măng, hoàn toàn là đất bùn, một khi trời mưa về thì vô cùng bất tiện.
Điều kiện có thể nói là vô cùng đơn sơ.
Nhưng mà Cố Sanh lại không hề kén chọn, đối với cô mà nói, tìm thấy Sư Môn mới là quan trọng nhất, ở đâu cũng như nhau. Bởi vì trừ Sư Môn ra, không nơi nào là nhà của cô cả.
Vì một ngày một đêm trước đó không nghỉ ngơi, cho nên sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Sanh không có sắp xếp gì khác, dứt khoát đi ngủ trưa.
Mặc dù người tu tập Huyền học tinh lực càng tràn đầy, nhưng cũng không phải không ngủ không nghỉ. Hơn nữa, dù có thể không ngủ không nghỉ, cơ thể cô hiện tại cũng vẫn chưa thể đạt đến trình độ đó.
Chỉ là, ngủ chưa được một tiếng đồng hồ, cô liền nghe thấy tiếng gõ cửa mơ hồ từ bên ngoài.
Cố Sanh mở mắt ra, một tay nhẹ nhàng chống đỡ, liền từ trên giường nhẹ nhàng rơi xuống đất, cô nhanh chóng mặc áo khoác, đi tới cửa.
Cửa vừa mở ra, là mấy người của đoàn làm phim.
Chính xác mà nói, là mấy nhân viên công tác của đoàn làm phim, cùng với đạo diễn của họ xuất hiện cùng lúc.
Cố Sanh hai tay vẫn đang kéo cửa, giờ phút này hơi sững sờ: "Có chuyện gì?"