Cố Sanh cùng Phó Cảnh vừa vào cửa, Phó Cảnh liền cho hai người chăm sóc còn lại trong phòng lui ra.
Hai người phụ nữ kia rõ ràng cũng không mấy tôn trọng anh t, miệng thì lẩm bẩm "Lại bày trò linh tinh", nhưng tay chân lại nhanh nhẹn rời đi, dường như hoàn toàn không sợ Phó Cảnh sẽ làm ra chuyện gì không phải.
Cũng phải thôi, với tình hình Phó gia hiện tại, Phó Cảnh có lẽ là người mong Phó lão gia khỏe lại nhất, tự nhiên sẽ không làm gì gây bất lợi cho ông.
Đợi mọi người đi hết, Phó Cảnh lại ra cửa nhìn thoáng qua, cuối cùng mới khóa cửa lại, hỏi Cố Sanh: "Như vậy được chưa?"
Đúng vậy, người bảo anh ta cho tất cả mọi người lui ra chính là Cố Sanh.
Lúc này nghe anh ta hỏi, Cố Sanh gật đầu, tiến về phía giường.
Phó lão gia tử đang yên tĩnh ngủ trên giường, thỉnh thoảng còn có tiếng ngáy vang lên, nhưng hơi thở lại vô cùng yếu ớt.
Cố Sanh khẽ nhíu mày: "Ngủ bao lâu rồi?"
"Hai ba tháng rồi." Phó Cảnh nói: "Ban đầu tôi đã tìm đủ mọi bác sĩ, chạy chữa khắp các bệnh viện lớn nhưng đều không tìm ra nguyên nhân. Về sau mọi người đều thấy chuyện này kỳ quái, mới bắt đầu tìm các đại sư. Có bản lĩnh thật sự hay không tôi cũng không nhìn ra được, đành mời từng người về thử xem."
Phó Cảnh vừa nói vừa quan sát sắc mặt Cố Sanh, thấy thần sắc cô vẫn bình thường, lòng càng thêm vững tâm đôi chút.
"Cố đại sư, cô xem cha tôi rốt cuộc là bị làm sao?"
Cố Sanh nhân lúc anh ta nói, đã kiểm tra Phó lão gia một lượt, cuối cùng vén mí mắt ông lên, không ngoài dự đoán phát hiện bên trong mí mắt trên có một đường chỉ màu đỏ.
Cố Sanh buông tay, khẽ mím môi, hỏi: "Phó lão gia gần đây có đến những nơi nào?"
"Chỉ về quê một chuyến, sao vậy?" Phó Cảnh trả lời xong, ngẫm nghĩ: "Có vấn đề gì sao?"
Cố Sanh lắc đầu: "Ông ấy bị trúng cổ rồi. Anh nói hôn mê hai ba tháng, hẳn là loại Mê Man Cổ."
Phó Cảnh có chút bất ngờ. Anh ta biết chuyện cổ quái, nhưng không ngờ lại là trúng cổ. Cha anh ta trước đó đúng là có về quê tế tổ, nhưng ở quê cũng không nghe nói có ai nuôi cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa, cha anh ta đối với gia tộc chính là đại ân nhân, trong làng không biết bao nhiêu con em tốt nghiệp không tìm được việc, cuối cùng đều được Phó thị nhận vào.
Ai lại có thể điên rồ đến mức hại cha anh chứ?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Thấy Phó Cảnh cảm xúc bất ổn, Cố Sanh cũng không để tâm, chỉ vén mí mắt còn lại của Phó lão gia lên xem qua, cuối cùng xác nhận: "Đúng là trúng cổ."
"Vậy loại cổ này, cô có giải được không? Cố đại sư."
Cố Sanh gật đầu: "Có thể."
Loại cổ này mà không giải được, chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao.
Cô vừa gật đầu, vừa lấy từ trong túi ra một lá bùa đã chuẩn bị sẵn, đi đến trước bàn, khẽ cắn đầu ngón tay, một giọt m.á.u đỏ tươi tựa hạt đậu tức thì rỉ ra, nhỏ xuống lá bùa.
Một phút sau, Cố Sanh đưa lá bùa dính m.á.u cho Phó Cảnh: "Cho lá bùa này vào miệng ông ấy."
Phó Cảnh nhận lấy lá bùa, nhìn vết m.á.u trên đó, tâm trạng có chút phức tạp, lại nhìn ngón tay cô, nói: "Để tôi băng bó cho cô trước đã."
Cố Sanh lại lắc đầu, chắp tay sau lưng, không cho anh nhìn.
Thực ra, cô có thể cảm nhận được vết thương nhỏ trên tay đang nhanh chóng khép lại. Lúc nãy nếu không phải cô dùng khí tức dẫn máu, e rằng m.á.u cũng chỉ rỉ ra được một giọt.
Thể chất đặc thù của mình, Cố Sanh không định để người khác biết.
"Vậy được rồi." Phó Cảnh hết cách, nhớ lại lúc nãy cô cũng chỉ cắn một vết nhỏ, chắc không bao lâu sẽ tự cầm máu.
Anh làm theo lời Cố Sanh, đặt lá bùa vào miệng Phó lão gia, nhưng Phó lão gia vẫn không có biến chuyển gì.
Cố Sanh thấy anh sốt ruột, bèn nói: "Không cần vội, anh cứ chờ là được."
Cô vô cùng tự tin vào cách làm của mình. Nếu là kiếp trước, cô chắc chắn không dám trừ cổ như vậy, nhưng ở đời này, m.á.u trong cơ thể này của cô có sẵn công năng trừ tà! Trừ một con cổ trùng cỏn con thì có đáng là gì.
Phó Cảnh nghe vậy, chỉ đành nén sự nóng nảy trong lòng, yên lặng chờ đợi.