Vừa dán lá bùa vàng lên, nữ diễn viên đơ người một lát, sau đó liền mềm nhũn ra và ngã về phía sau.
Cố Sanh đến xem, phát hiện con nữ quỷ bám vào người cô ấy đã biến mất từ lúc nào.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cô ấy phủi tay đứng dậy, thầm nghĩ con nữ quỷ này chạy đi cũng nhanh thật. Nhưng nó không dám đối đầu trực diện với cô, chạy đi nhanh như vậy, cũng không dễ dàng gì.
Cố Sanh không thích tự mình làm mình mất mặt, rất không thích.
Cô đã đồng ý với đạo diễn trước đó, giờ con nữ quỷ lại chạy đi ngay dưới mắt cô ấy, điều này khiến cô cảm thấy rất mất mặt.
Kiếp trước, những kẻ dám làm Cố Sanh mất mặt, bất kể là người hay quỷ, thường đều không có kết cục tốt đẹp.
Có thể nói là lòng báo thù cực kỳ nặng.
Thấy hôm nay không bắt được nữ quỷ, Cố Sanh dứt khoát quay đầu lại thảo luận với đạo diễn. Lần đầu tiên nữ quỷ xuất hiện là tấn công Phó Cảnh, lần thứ hai là thợ quay phim, lần thứ ba lại là nam phụ của đoàn làm phim.
Những người này từng bước từng bước đều là những nhân vật quan trọng, khiến Cố Sanh nắm được tình hình. Thêm vào đó, khi cô chạm trán nữ quỷ lần đầu, cô đã phát hiện ra trên người nữ quỷ không có sát khí quá sâu, ít nhất là chưa từng hại c.h.ế.t người, chưa tính là lệ quỷ. Hơn nữa, mục tiêu tấn công của nó rất rộng khắp, không phải một người cụ thể nào, mà là toàn bộ đoàn làm phim, chứng tỏ nó không kết thù với ai cả.
"Vậy nó muốn làm gì?" Đạo diễn nghe cô nói vậy, trong lòng lại càng thêm kỳ lạ.
Vừa rồi chứng kiến cảnh Cố Sanh ra tay, hắn hoàn toàn không nghi ngờ năng lực của cô. Chỉ là không ngờ cô không đi bắt quỷ, mà lại bắt đầu phân tích.
Cố Sanh không nói gì, chỉ nói với đạo diễn: "Ngày mai sắp xếp cảnh nào, tôi đến đóng vai quần chúng được không?"
Đạo diễn: "..."
Đạo diễn trong lòng rất sụp đổ, làm đại sư tốt đẹp không muốn, đến đoàn làm phim làm gì vậy? Cô biết diễn kịch à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đương nhiên cuối cùng hắn vẫn đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh theo thói quen tập thể dục buổi sáng, chạy quanh cả làng năm vòng. Dù sao cơ thể này vẫn còn hơi yếu, mặc dù nói bất tử thì bị thương cũng không sao, nhưng thể chất không tốt, đến lúc đánh nhau với quỷ cần bay qua mái nhà, leo tường, chạy vài vòng chắc thở không ra hơi.
Nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.
Chỉ là khi chạy bộ gặp mấy người trong thôn, họ đều chào hỏi cô. Cố Sanh cũng thoải mái chào hỏi họ, tiện thể ghé một nhà ăn ké bữa cơm, sau đó mới đi đến đoàn làm phim.
Khi cô đến, người của đoàn làm phim đã có mặt đông đủ, chỉ là vẫn chưa bắt đầu quay. Cố Sanh đi dạo một vòng trước, không phát hiện dấu vết của nữ quỷ. Còn Phó Cảnh, người hôm qua được đưa đi bệnh viện, cũng đã trở lại, giờ trên đầu vẫn còn dán một miếng băng cá nhân nhỏ.
Anh đang cầm mấy cái bánh bao và một chén sữa đậu nành, rõ ràng là đang ăn sáng. Khi Cố Sanh đi qua tìm đạo diễn thì chạm mặt anh. Phó Cảnh đang cắn nửa cái bánh bao trong miệng, ánh mắt sáng lên.
Đợi đến khi Cố Sanh đi, anh mới hỏi nhân viên công tác bên cạnh: "Cô bé xinh đẹp vừa nãy là ai thế? Sao hôm qua tôi chưa thấy?"
Kia nhân viên công tác chính là người hôm qua hỏi Cố Sanh có bác sĩ không, nghe vậy cũng không biết có nên nói ra gốc gác này không. Cô đã thấy rõ thái độ Cố Sanh hoàn toàn không thèm để ý đến thầy Phó này.
Hơn nữa, cái thầy Phó này, nói dễ nghe là thầy, thật ra chỉ là ở đoàn làm phim nhỏ của họ, những sản phẩm lớn hơn anh cũng không có chỗ đứng, danh tiếng cũng không tốt, ba ngày hai bận thay bạn gái, lại chẳng chút ngại ngùng công khai, khiến giới bên ngoài giờ đều cảm thấy anh phong lưu thành tính.
Bây giờ nhìn bộ dạng này của anh, tám phần là lại để ý đến cô bé kia rồi.
Nhân viên công tác trong lòng thầm bĩu môi, nhưng bề ngoài vẫn là Phó Cảnh hỏi gì cô ấy đáp nấy, dù sao cô ấy không thể đắc tội với Phó Cảnh.
Cứ như vậy hai câu, Phó Cảnh liền có được thông tin về Cố Sanh, dù không toàn diện, nhưng anh theo đuổi phụ nữ, cũng không cần thông tin toàn diện gì.
Khi Phó Cảnh bước vào lều của đoàn làm phim, Cố Sanh đang ngồi trong phòng trang điểm của đoàn làm phim theo sự sắp xếp của đạo diễn, để chuyên viên trang điểm trang điểm đậm.
Khi Phó Cảnh vào, anh tìm nửa ngày, suýt chút nữa không tìm thấy người. Anh vẫn đang hỏi đạo diễn: "Tôi vừa thấy có cô bé nào đó vào, sao không thấy đâu rồi?"
Đạo diễn thấy là anh, ánh mắt lập tức có chút trêu chọc, đưa tay chỉ sang bên cạnh: "Đây không phải sao?"