Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng chó sủa.
Có vật gì đó đang đập mạnh vào cánh cửa, vang lên từng nhịp trầm đục.
Nhưng tôi chỉ lặng lẽ nhìn lên trần nhà.
Mặc kệ mọi âm thanh.
Niên Niên vẫn đang sủa…
Nhưng cơn buồn ngủ dần chiếm lấy tôi.
Ý thức ...cũng bắt đầu ...tan rã.
21
Bỗng nhiên, Tống Tùy cảm thấy một cơn hoảng loạn dữ dội trào dâng.
Giống như anh sắp mất đi thứ quan trọng nhất đời mình.
Giống như hôm đó, giữa hội trường tiệc, anh nhìn thấy Cầm Niệm từ phía xa — mặt tái nhợt, dáng người gầy guộc, trông như thể… chỉ chờ khoảnh khắc tiếp theo là sẽ biến mất.
Trong đầu anh chỉ còn một tiếng gào rú:
“Giữ lấy cô ấy, đừng để cô ấy đi.”
Nhưng ...cô ấy vẫn đi.
Cảm giác bất an lan khắp ngực, khiến anh thậm chí quên cả mục đích buổi tiệc, ngồi đó thất thần suốt cả tiếng rồi vội vã trở về nhà.
Anh nghĩ rằng Cầm Niệm sẽ tức giận, sẽ ghen, sẽ chất vấn anh tại sao lại làm như vậy.
Nhưng không.
Cô chỉ ngồi đó, mỉm cười với anh, dịu dàng giúp anh thoát khỏi lúng túng.
Cảm giác bất an không tan đi, ngược lại, còn dày vò hơn.
Không sao đâu.
Tống Tùy tự trấn an.
Vì Cầm Niệm rất yêu anh.
Anh luôn biết điều đó.
Cô ấy yêu anh — thẳng thắn, chân thành, hết lòng hết dạ.
Anh biết, cô ấy sẽ bao dung, sẽ tha thứ.
Cho nên khi Tô Đường gọi đến, giọng nghẹn ngào, gọi lại cái tên thân mật ngày xưa…
Anh đã rời đi
Vì tin rằng — Cầm Niệm sẽ hiểu cho anh.
Anh đưa Tô Đường đến bệnh viện, truyền nước.
Khi chuẩn bị rời đi, cô ta bất ngờ níu lấy tay áo anh.
Khóe mắt vẫn còn vệt nước, người run lên, nhỏ giọng nài nỉ:
“Tiểu Tùy, ở lại với em một lúc… được không?”
Tống Tùy định từ chối.
Anh đã hứa với Cầm Niệm — sẽ không bỏ lỡ ngày kỷ niệm.
Nhưng Tô Đường cứ thế nhìn anh, ánh mắt đầy nước, cơ thể yếu ớt co lại…