Tống Tùy bế nó lên, ôm vào lòng, giống như cách Tần Niệm từng ôm nó.
Trong bóng tối không bật đèn,
Anh ôm Niên Niên thật lâu, rồi mới khẽ thở dài:
“Cô ấy sẽ không trách tôi đâu.”
Bởi vì…
Cô ấy, đã không còn muốn gặp tôi nữa rồi.
4
Người trong công ty nói, Tổng giám đốc Tống đã thay đổi.
Không phải trở nên lạnh lùng hơn, mà là trở nên dịu dàng hơn.
Trước kia anh luôn ít nói, mặt lúc nào cũng lạnh như băng.
Gần đây không hiểu sao lại hay cười, chỉ một việc nhỏ cũng khen người khác đôi câu bằng giọng rất nhẹ nhàng.
Mọi người bàn tán rôm rả:
“Nếu Tổng Tống chưa kết hôn, nụ cười ấy có thể khiến tôi rụng tim mất rồi.”
“Anh ấy bị ai chiếm xác à? Như biến thành người khác vậy.”
“Có khi nào…” Một cô gái bưng cốc cà phê cười nói, “Tổng Tống bị vợ ảnh đồng hóa rồi đó.”
Vợ của Tổng giám đốc Tống là một người phụ nữ rất đẹp, mỗi lần xuất hiện đều nở nụ cười dịu dàng, mà vẫn rất bản lĩnh.
Cô ấy đôi khi đến công ty, luôn chào hỏi mọi người thân thiện, chưa bao giờ tỏ vẻ cao ngạo.
“Nhắc mới nhớ, chị Niệm Niệm lâu rồi không ghé qua nữa.”
Tống Tùy đi ngang qua phòng trà, vừa hay nghe thấy câu ấy.
Giây phút ấy, thời gian như bị bấm nút tạm dừng.
Anh đứng ở ngưỡng cửa, không nhấc nổi chân.
Cô ấy… sẽ không đến nữa.
5
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Niên Niên vẫn chạy ra ngoài mỗi ngày.
Buổi chiều lại ngồi chờ trước cửa, đợi Tống Tùy về, sau đó lạch bạch chạy lên lầu, chui vào căn phòng của Niệm Niệm.
Tống Tùy bất giác thấy tò mò.
Rốt cuộc mỗi ngày nó ra ngoài làm gì.
Anh bèn đi theo phía sau, thấy nó vòng một vòng qua công viên, tìm một hố cát, cào đất một lúc rồi rời đi, theo đường cũ quay lại, lại loanh quanh vài vòng trong khu nhà.
Sau đó lại về nhà, ngồi ngay cửa, đợi anh trở về.
Ban đầu Tống Tùy không hiểu.
Mãi đến một hôm, trong công viên có một cô gái vuốt ve đầu nó, dịu dàng hỏi:
“Niên Niên, chị của mày đâu rồi?”
Niên Niên kêu lên hai tiếng, rồi im lặng.
Lúc đó anh mới hiểu.
Đó là con đường Niệm Niệm vẫn dẫn nó đi dạo mỗi ngày.
Niệm Niệm không còn nữa.
Nhưng nó vẫn tiếp tục bước trên con đường ấy.
6
Hôm đó, về đến nhà, Tống Tùy lại theo Niên Niên vào phòng Niệm Niệm.
Chú chó chui vào dưới bàn học, tha ra một chiếc lọ rỗng.
Tống Tùy cầm lên xem, bên ngoài là nhãn thuốc an thần.
Đột nhiên, anh nhớ đến dòng chữ bị gạch đi trong cuốn nhật ký kia.
“Em không thể đến hòn đảo đó nữa.
Vĩnh biệt, Tống Tùy.”
“Niệm Niệm, đáng lẽ đã c.h.ế.t vào ngày hôm đó.
Nhưng là Niên Niên… đã cứu cô ấy.”
Lọ thuốc rỗng, vết cào trên cửa, nét chữ bị nước mắt làm nhòe, những tin nhắn không ai trả lời.
Và cả Niệm Niệm – người từng định buông xuôi tất cả trong đêm ấy.
Nỗi đau bị dồn nén bao lâu cuối cùng hóa thành cơn lũ cuồn cuộn, nhấn chìm anh hoàn toàn.
Hối hận như một con quái vật khổng lồ, nuốt lấy anh, rồi cắn xé từng mảnh linh hồn anh không thương tiếc.