Tất cả nội dung buổi họp kể từ lúc cô vào, đều được cô viết nhanh gọn vào cuốn sổ.
Nam Tinh mở lời:
“Quyền tiên sinh, đây là lần đầu tiên tôi ghi biên bản họp, không biết cách nắm bắt trọng điểm, nên đành ghi hết lên đây.”
Một câu "Quyền tiên sinh" của cô khiến Quyền Tự khẽ nhướng mày.
Anh khép các ngón tay lại, nắm lấy cánh tay cô kéo thẳng vào lòng mình, rồi cúi xuống hôn một cái.
“Trợ lý Nam, vất vả rồi.”
Bốp!
Ngoài cửa, tập tài liệu trong tay quản lý bộ phận vừa định rời đi rơi xuống đất.
Vài quản lý bộ phận đứng đó, trên mặt ai nấy đều không giấu được vẻ kinh ngạc.
Cái này…
Quyền Tự tiên sinh vốn luôn giữ mình trong sạch, sao lại có mối quan hệ mờ ám với cấp dưới thế này?
Ngoài cửa, Bạch Vũ khẽ cười ôn hòa: “Các vị quản lý không cần ngạc nhiên quá. Nam Tinh tiểu thư đây là vị hôn thê của Quyền tiên sinh, đến để đón ngài ấy về nhà, chứ không phải là cấp dưới.”
Các quản lý hoàn hồn: “À, à, ra là vậy.”
Nhìn kỹ lại, cũng thấy đúng là thế.
Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, làm sao có thể cam tâm làm một trợ lý bình thường?
Nam Tinh kéo thấp vành nón, rồi nắm tay Quyền Tự nhanh chóng rời đi.
Ngồi lên xe, nhưng xe không quay về nhà mà chạy thẳng ra ngoài thành phố.
Ở hàng ghế sau, Quyền Tự nhìn Nam Tinh, ánh mắt thoáng chút suy tư.
Anh nâng tay, nắm lấy cánh tay Nam Tinh, giọng nói chậm rãi: “Tiểu Hoa định đưa anh đi đâu?”
Nam Tinh nhìn anh, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Đi xem quà.”
“Quà?”
Quyền Tự hơi ngẩng cằm, đường nét xương hàm rõ ràng: “Cảm giác như Tiểu Hoa đang giấu anh chuyện gì đó.”
Hai người ngày đêm bên nhau, hơn nữa Quyền Tự lại hiểu rõ và luôn chú ý đến Nam Tinh.
Chỉ cần cô có chút thay đổi cảm xúc, anh đều nhận ra.
Nam Tinh ghé sát lại gần, rồi “chụt” một cái hôn anh.
Quyền Tự khẽ ngẩn người.
Nam Tinh đưa tay ôm lấy anh: “Đi rồi anh sẽ biết.”
Cô lảng tránh, chuyển mọi chuyện thành một món quà.
Hành động ôm ấp bất ngờ này khiến Quyền Tự nhìn cô một lúc.
Sau đó, anh giơ tay ôm cô vào lòng.
Giọng Quyền Tự trầm thấp khàn khàn: “Tiểu Hoa cố tình quyến rũ anh sao?”
Nam Tinh ôm anh: “Vậy anh bị quyến rũ chưa?”
Quyền Tự nuốt khan: “Ừ.”
Cuối cùng, anh không hỏi thêm gì về chuyện Nam Tinh đang giấu anh.
Xe chạy tới một nhà hàng nằm trên sườn núi, trời đã tối đen.
Quyền Tự đứng bên ngoài nhà hàng, liếc nhìn một vòng.
Nhà hàng nằm trên lưng chừng núi, hơn hai mươi tầng lầu.
Nói là nhà hàng, chẳng bằng gọi là khách sạn.
Nam Tinh nhìn Bạch Vũ: “Tôi với anh ấy lên, anh không cần đi theo.”
“Được, Nam Tinh tiểu thư.”
Bạch Vũ nở nụ cười ôn hòa. Hiếm khi Nam Tinh tiểu thư chủ động chuẩn bị bất ngờ cho thiếu gia.
Vào trong, Nam Tinh nắm tay Quyền Tự đi thẳng lên tầng thượng.