Anh ta còn chưa nói dứt lời thì đã nghe một tiếng hét đau đớn vang lên.
Nam Tinh trong bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai, dưới ánh đêm dường như hòa làm một với bóng tối.
Cô ra tay rồi, tốc độ cực nhanh, ra đòn chính xác và tàn nhẫn.
Cô tránh né đòn tấn công của kẻ bên cạnh, một cú đá thẳng vào ngực tên bảo vệ vừa lên tiếng.
Tên đó lập tức bị đá bay, ngã nhào xuống đất.
Dùi cui điện đã nằm trong tay cô.
Tay trái cô nắm chặt dùi cui, xẹt xẹt tiếng điện vang lên trong đêm tối nghe vô cùng rõ ràng.
Tất cả mọi người đều ngây người, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Nam Tinh giơ tay ra hiệu cho những kẻ còn lại:
"Đừng nói tôi bắt nạt các người, cùng xông lên đi."
Giọng điệu lãnh đạm, từng câu chữ như đang thách thức.
Tên cầm đầu đám côn đồ nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo:
"Xông lên! Sống chết không cần biết!"
"Rõ, đại ca!"
Ngay sau đó, cả đám lao vào hỗn chiến.
Tất cả đều dồn sức tấn công Nam Tinh.
Chu Mặc nhìn Nam Tinh, ngẩn người trong giây lát, trong mắt anh ta lướt qua một cảm xúc phức tạp.
Từ khi nào, cô đã không còn giống như trong ký ức của anh ta?
Lạnh lùng, kiêu ngạo, đứng đó đã có thể thu hút mọi ánh nhìn.
Trước đây anh ta từng nghĩ, cô cố tình dùng dáng vẻ này để thu hút sự chú ý của anh ta.
Bây giờ, anh ta mới ngỡ ngàng nhận ra, dáng vẻ yếu đuối trước kia của cô có lẽ chỉ là ngụy trang.
Còn dáng vẻ lạnh lùng này, mới chính là con người thật của cô.
Khi anh ta còn đang suy nghĩ, cuộc chiến đã bắt đầu.
Chu Mặc nhanh chóng lấy lại tinh thần, tham gia vào cuộc hỗn chiến.
Trong quán bar, tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn.
Cảnh sát đột kích kiểm tra, lục soát toàn bộ quán bar.
Liễu Huyên Nhu luống cuống tìm kiếm khắp nơi, không thấy bóng dáng Chu Mặc đâu, cô ta cầm váy chạy tán loạn.
Ngoài quán bar.
Một chiếc Jeep màu đen, cửa xe mở ra.
Tống Cảnh Hiên bước xuống từ ghế lái.
Anh ta vặn vẹo người, làm nóng cơ thể.
Tiếng còi cảnh sát vang lên xung quanh.
Anh ta đi vòng đến ghế phụ, mở cửa xe.
Một gương mặt điển trai nhưng yếu ớt hiện ra trước mắt.
Tống Cảnh Hiên tựa vào xe, lười biếng nói:
"Cái gã Carlos đó buôn m@ túy, đúng là đáng bắt, đáng chết. Nhưng Quyền thiếu gia lại đột nhiên quan t@m đến việc phá án, còn đích thân tới đây, rốt cuộc là vì cái gì?"
Quyền Tự bước xuống xe, đứng trước cửa quán bar.
Nhìn tấm biển nhấp nháy đèn, không nói một lời.
Bầu không khí ở đây khiến người ta thấy ghê tởm.
Ở thêm một lúc cũng đủ gây khó chịu.
Rất nhanh sau đó, Bạch Vũ chạy đến.
Bạch Vũ mở miệng:
"Thiếu gia, Nam Tinh tiểu thư đang ở cửa sau."
Quyền Tự cuối cùng cũng có phản ứng, ánh mắt khẽ động.
Anh xoay người, đi về hướng Bạch Vũ chỉ.
Tống Cảnh Hiên nhướn mày.
"Chậc, thảo nào mà cậu ta lại chạy đến đây. Hóa ra cô bạn nhỏ cũng đến đây."
Anh ta đeo kính râm, thong thả bước theo.
Hẻm sau quán bar.
Dùi cui điện trong tay Nam Tinh nhỏ từng giọt máu.
Cạch! Cô ném chiếc dùi cui xuống đất.
Liếc mắt nhìn xung quanh.
Ngoài cô và Chu Mặc, không còn ai đứng vững.
Tất cả đều ôm thân thể đau đớn, co quắp nằm trên đất.
Tí tách tí tách, máu trên tay nhỏ xuống đầu ngón tay cô.
Đó là máu của kẻ địch.
Bên cạnh, cánh tay Chu Mặc bị một nhát dao, ngoài ra không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Nam Tinh liếc nhìn vết thương trên tay anh ta.
"Tôi bảo anh đi mà anh không đi, vết thương này, đừng có trách tôi."
Cô lập tức rũ bỏ trách nhiệm, đội mũ thấp hơn, nhìn về nơi khác.
Chu Mặc nghe những lời cô nói, đôi chân mày lạnh lẽo giãn ra chút, tâm trạng dịu lại.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, anh ta đứng đó, nhìn Nam Tinh.
"Vốn dĩ cũng không liên quan đến cô."
Liễu Huyên Nhu lảo đảo từ cửa sau xông ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô ta thấy đầy người nằm la liệt trên đất, thấy Chu Mặc dưới ánh đèn nhìn Nam Tinh với ánh mắt mà cô ta chưa từng thấy.
Thậm chí anh ta không hề phát hiện cô ta đã đến.
Trong khoảnh khắc đó, Liễu Huyên Nhu cảm nhận được một nỗi bất an chưa từng có, gương mặt cô ta tái nhợt hẳn đi.