Cô Ấy Mỏng Manh, Còn Tôi Phải Mạnh Mẽ Hộ Cả Hai Ư?

Chương 7



Thấy tôi đồng ý nhanh như vậy, anh ngạc nhiên trong giây lát, ánh mắt có chút phức tạp. Chốc lát, anh dường như nhớ ra điều gì, giọng điệu thoải mái nói:

“Ngày mai, quán lẩu của Trình Tử Hòa khai trương, anh ấy mời em đến. Nếu em bận thì để anh từ chối giúp.”

“Không cần, em sẽ đi.”

Anh ngạc nhiên:

“Không phải trước đây em luôn không thích tụ tập với họ sao? Mỗi lần đi, anh phải thuyết phục em rất lâu em mới đồng ý.”

Nhóm bạn của Chu Mặc rất phức tạp, mỗi lần tụ họp họ đều ép nhau uống rượu.

Tôi đã từng khuyên Chu Mặc, vì sức khỏe nên hạn chế những buổi tiệc tùng kiểu này. Không biết tại sao lời nói của tôi lại đến tai họ, và họ bắt đầu có thái độ khinh thường, không mấy thiện cảm với tôi.

Đặc biệt là sau khi An Tình quay về, những người biết rõ chuyện tình cảm của hai người họ ngày xưa dường như đã ngầm thỏa thuận giữ bí mật.

Ánh mắt của họ khi nhìn tôi luôn mang vẻ mỉa mai không nói thành lời.

Tôi từng phàn nàn với Chu Mặc, nhưng anh không quan tâm.

“Những người đó vốn dĩ như vậy, họ có chút tự nhiên kỳ thị người ngoài, em không cần để ý làm gì.”

Người ngoài sao? Nghe vậy thật chói tai, tôi có chút không vui:

“Nhưng An Tình chẳng phải cũng là người đến sau sao?”

Anh cười khẽ:

“Em làm sao có thể so với cô ấy được? Cô ấy trước đây đã là một phần của bọn anh; hơn nữa, cô ấy mạnh mẽ, không bao giờ tỏ ra yếu đuối như em.”

Nhìn lại mọi chuyện bây giờ, hóa ra từ lâu đã có dấu hiệu rồi.



Tôi nhìn vào biểu cảm cau mày của anh, khẽ cười.

“Chúng ta sắp kết hôn rồi, Trình Tử Hòa lại là người bạn thân nhất của anh, em vẫn phải nể mặt chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hơn nữa… An Tình chắc chắn cũng sẽ đến phải không? Công ty của em đang tiến hành khảo sát về khách hàng tài chính, em có thể nhân dịp này hỏi ý kiến cô ấy.”

Chu Mặc nhíu mày, ánh mắt khẽ giật.

“Tùy em, em muốn đi thì đi. Còn An Tình à, không biết nữa, có thể cô ấy sẽ đến.”

Nhà hàng lẩu của Trình Tử Hòa có đẳng cấp sang trọng, lễ khai trương rất náo nhiệt.

Khi tôi và Chu Mặc đến, mọi người trong phòng riêng đang ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn, trò chuyện vui vẻ, lời qua tiếng lại đều tâng bốc Trình Tử Hòa ngồi ở vị trí chủ tọa.

Dù có lớn lên cùng nhau, nhưng sự phân tầng và lợi ích vẫn tồn tại.

An Tình khoác trên mình bộ đồ da sành điệu, ngồi yên lặng trên ghế sofa đơn hút thuốc, làn khói mỏng manh lượn lờ, vẫn toát lên vẻ lạnh lùng và tự do.

Thấy chúng tôi bước vào, cô liếc nhìn tôi một cái, rồi lại thản nhiên quay đi. Khi ánh mắt An Tình chạm vào Chu Mặc, có một chút buồn bã và chịu đựng hiện ra.

Trình Tử Hòa đứng dậy mời chào:

“Chu Mặc và chị Thư Ý đều đến rồi, mọi người vào bàn đi nào.”

Tôi và Chu Mặc ngồi xuống hai chỗ trống. Người đàn ông bên phải Chu Mặc đứng dậy, cất giọng lớn:

“An Tình, qua đây ngồi với tôi này!”

An Tình chỉ liếc mắt một chút mà không nhúc nhích. Mọi người lập tức hùa vào:

“An Tình, ngồi qua đây đi!”

“Sợ Chu Mặc ăn thịt cậu à!”

“Chẳng lẽ cậu sợ anh ấy sao?”

Ai nấy đều có nụ cười đầy ẩn ý trên khuôn mặt. An Tình đứng dậy, dập tắt điếu thuốc:

“Đồ vớ vẩn!”

Cô ấy bước thẳng tới, không chút ngại ngần ngồi xuống cạnh Chu Mặc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com