Cô Ấy Mỏng Manh, Còn Tôi Phải Mạnh Mẽ Hộ Cả Hai Ư?

Chương 5



Anh vừa nhậm chức CEO, muốn làm gương cho mọi người, nên anh đã bàn với hội đồng quản trị, năm nay anh chỉ nhận lương tượng trưng 1 đồng.”

Anh cười một chút rồi nói thêm:

“Em đừng lo, tiền không mất đi đâu cả, chỉ cần anh hoàn thành chỉ tiêu năm nay, đến cuối năm sau sẽ nhận được lương của hai năm.”

Tôi ngẩng đầu lên, sững sờ hỏi:

“Tại sao? Tại sao anh lại đưa ra quyết định này ngay trước đám cưới?”

Chu Mặc kiên nhẫn giải thích:

“Chuyện này không liên quan gì đến đám cưới, chủ yếu là vì sự phát triển trong sự nghiệp, hơn nữa, tiền chỉ là nhận muộn thôi, vẫn là của chúng ta mà.”

Tôi từ từ đặt đũa xuống, ngả lưng vào ghế.

“Vậy nếu giữa chừng chúng ta ly hôn thì sao? Tiền vẫn là của chúng ta chứ?”

Chu Mặc ngây người trong giây lát, rồi từ từ nhíu mày lại.

“Thư Ý, sao em lại có thể nói chuyện ly hôn như vậy?”

Tôi bật cười. Đàn ông một khi đã thay lòng đổi dạ, thật sự có thể trở thành một người hoàn toàn khác.

Những tính toán và âm mưu, bày ra trước mắt một cách trần trụi. Tôi thật sự muốn vạch trần tất cả…

Nhưng mẹ tôi chỉ còn sống khoảng nửa năm nữa. Sau khi mắc bệnh, ước nguyện lớn nhất của bà là nhìn thấy tôi và Chu Mặc kết hôn.

“Em nhớ, An Tình làm nghề tư vấn tài chính phải không?”

Nghe tôi hỏi, trên mặt Chu Mặc hiện lên chút khó chịu.

“Có lẽ là vậy, anh không để ý. Sao tự nhiên em hỏi cô ấy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi mỉm cười:

“Không có gì, tự dưng nhớ đến thôi, em cứ tưởng đó là lời khuyên chuyên nghiệp mà cô ấy đưa ra cho anh.”

“…”

Buổi tối khi đi ngủ, Chu Mặc theo thói quen đặt tay lên eo tôi.

Chu Mặc có nhu cầu rất cao trong chuyện giường chiếu.

Anh là mối tình đầu của tôi, mọi trải nghiệm đầu tiên về chuyện nam nữ của tôi đều là với anh.

Sau khi chính thức hẹn hò không lâu, anh đã thể hiện sự khao khát mạnh mẽ đối với sự thân mật.

Bất cứ khi nào hai người ở riêng, anh chỉ tập trung vào một việc: Ôm rồi hôn, đè lên hôn, tay chân không ngừng khám phá.

Lần đầu tiên chúng tôi quan hệ, tôi khóc rất lâu dưới tấm chăn. Một phần là vì đau, phần khác là vì sợ hãi.

Anh, một người đàn ông dịu dàng, kiên nhẫn và chu đáo, lại trở thành một người khác hoàn toàn khi trên giường.

Hoang dã, hung dữ, lạ lẫm đến mức tôi không nhận ra.

Anh đã dỗ dành tôi rất lâu. Ngày nào anh cũng xin lỗi, tặng hoa và đồ ăn vặt, không ngại nắng mưa đón tôi mỗi ngày.

Sau đó, tôi nghe những đồng nghiệp lớn tuổi hơn nói:

“Đàn ông hung dữ trên giường không có nghĩa là họ hung dữ ngoài đời.”

“Người bạo lực trên giường không có nghĩa là bạo lực ngoài đời.”

“Con gái trẻ à, mấy chuyện đó thì cứ thoải mái mà tận hưởng thôi!”

Cuối cùng, tôi cũng ngượng ngùng chấp nhận sự khác biệt đó của anh.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com