Cô Ấy Mỏng Manh, Còn Tôi Phải Mạnh Mẽ Hộ Cả Hai Ư?

Chương 22



An Tình quay đầu nhìn tôi, cắn răng nói:

“Cô đã thắng rồi, cô có lại được anh ta rồi, cô hài lòng chưa?”

Tôi lắc đầu bất lực nhìn cô ta:

“Thú thật, tôi nghĩ hai người rất hợp nhau, đáng lẽ nên khóa chặt với nhau mới phải. Bây giờ hai người tan vỡ thế này, tôi thật không hài lòng.”

Cô ta đỏ bừng mắt, nghiến răng căm hận nhìn tôi:

“Tôi không sai! Tôi không phải là người thứ ba, cô mới là người đến sau! Tôi thua không có nghĩa là tôi sai!”

Tôi gật đầu:

“Lẽ ra livestream hôm đó cô nên nhịn, rõ ràng đã hứa sẽ không vượt qua ranh giới cuối cùng, sao lại không nhịn nổi? Và còn nữa…”

Tôi bước đến gần cô ấy, chớp mắt và khẽ nói:

“Cô thật sự nghĩ là tự nhiên có miếng bánh từ trên trời rơi xuống biến cô thành một hot girl mạng à?”

Môi cô ấy run rẩy:

“Cô có ý gì?”

Tôi mỉm cười:

“Không có gì đâu, công việc của tôi là quảng bá trên mạng, nên tôi biết nhiều về ngành này một chút, lại vừa hay giỏi thiết kế kế hoạch, trong tay cũng có vài tài nguyên thôi mà.”

Môi An Tình bắt đầu run bần bật, rồi cô ấy hét lên một tiếng chói tai, lao ra khỏi nhà.

Căn phòng trở lại yên tĩnh. Chu Mặc nhìn tôi, ánh mắt có phần lạc lõng.

“Thư Ý, vậy ra em đã biết từ lâu rồi? Em đã quyết định trả thù từ sớm sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi mỉm cười:

“Phải, tôi đã biết từ lâu. Nếu không phải vì để mẹ yên lòng, tôi đã chẳng kết hôn với anh.

Còn trả thù, tôi cũng không đến mức chấp niệm quá đâu. Nhưng hai người thật sự không nên, ngàn vạn lần không nên, làm cái chuyện đó ngay tại linh đường của mẹ tôi!

Những chứng cứ từ camera tôi vốn dĩ không muốn công khai vì cảm thấy bẩn tay, và vì mẹ tôi vẫn còn thương xót anh. Nhưng hai người lại hợp tác rất hoàn hảo, tự tay diễn một màn kịch hay.”

Chu Mặc thất thần ngồi bệt xuống đất.

“Thư Ý, em còn yêu anh không?”

“Anh nghĩ sao?” Tôi cười nhạt.

Anh ta run rẩy:

“Khi nào… em không còn yêu anh nữa?”

Tôi nhìn anh ta, bình tĩnh nói:

“Từ khi anh và An Tình bàn với nhau về chuyện cưới rồi ly hôn với tôi, mà chẳng hề nghĩ đến hoàn cảnh của tôi.

Từ khi anh nói với tôi rằng sẽ không lấy tiền lương năm đầu, chỉ để phòng tôi chia tài sản chung.

Từ khi hai người làm giả giấy chẩn đoán, anh quyết định giữ mình vì cô ta.

Từ khi hai người sắp đặt để tôi hiểu lầm anh và thư ký, còn định chứng minh tôi vô lý vì cô ấy là đồng tính.

Về sau, những chuyện hai người làm trong phòng sách qua video, tôi đã có thể bình thản chứng kiến, chỉ đơn thuần thấy ghê tởm.”

Chu Mặc cúi đầu, như một bức tượng đá hóa thạch, bất động không nhúc nhích.

Khi tôi và Trình Tử Hòa rời đi, anh ta vẫn giữ nguyên tư thế đó.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com