Cô Ấy Mỏng Manh, Còn Tôi Phải Mạnh Mẽ Hộ Cả Hai Ư?

Chương 20



Sau đó cô ấy đồng ý ly hôn, nhưng lại đi khắp nơi nói rằng tôi ngoại tình. Tôi đã phải nuốt cục tức này thật cay đắng!”

Phía dưới video, hàng loạt bình luận: “Đã inbox”, “Đã inbox”.

Công ty nơi Chu Mặc làm việc cũng đã đưa ra thông báo trên trang web chính thức:

【Cựu CEO của chúng tôi bị sa thải và miễn nhiệm vì vấn đề đạo đức cá nhân, dựa trên quyết định thống nhất của hội đồng quản trị.】

Tôi không tắt máy, cũng không chặn cuộc gọi, chỉ để chế độ im lặng. Ngoài những cuộc gọi từ đồng nghiệp và bạn bè, người gọi nhiều nhất là Chu Mặc và Trình Tử Hòa.

Chu Mặc đã gọi hơn một trăm cuộc, sau đó chuyển sang gửi tin nhắn WeChat điên cuồng:

【Thư Ý, em đang ở đâu, đừng làm chuyện gì dại dột!】

【Anh đã sai, anh chỉ bị mê hoặc một lúc, em cũng đã thấy rồi, chính cô ấy chủ động.】

【Thư Ý, xin em hãy trả lời anh một lần, cuộc sống là điều quý giá nhất, đừng làm điều gì ngốc nghếch!】

【Anh sẽ đợi em về nhà mỗi ngày.】

Trình Tử Hòa mỗi ngày gọi cho tôi hai cuộc vào buổi sáng và tối, chỉ gửi duy nhất một tin nhắn:

【Chị Thư Ý, nếu có gì cần tôi giúp, cứ nói nhé.】

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nhắn lại:

【Ngày mai anh có thể đón tôi ở sân bay được không?】

【Được!】

Chuyến bay bị trễ ba tiếng, khi tôi ra khỏi cửa đón, tôi thấy Trình Tử Hòa đang đứng ngay ngắn đợi tôi. Khi nhìn thấy tôi, mắt anh sáng lên, anh chạy tới giúp tôi xách hành lý.

Tôi đưa anh một hộp quà đặc sản.

“Cảm ơn anh đã đến đón tôi, đây là quà tôi mang về cho anh.”

Anh có vẻ bất ngờ, khi nhận quà, miệng không giấu được nụ cười. Trên xe, anh hỏi tôi một cách cẩn trọng:

“Chị Thư Ý, chị ổn chứ?”

Tôi cười khẽ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cũng ổn, vẫn tốt hơn Chu Mặc và An Tình.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt như đang mỉm cười, và nhẹ nhõm nói:

“Như vậy mới đúng.”

 

Về đến nhà, tôi nhập mật mã mở cửa, bên trong bừa bộn khắp nơi.

Chu Mặc nhắm mắt nằm trên ghế sô pha, bên cạnh là những chai rượu và tàn thuốc rơi vãi đầy đất, không khí ngập tràn mùi khó chịu.

Anh ta mở mắt, vẻ mặt thẫn thờ, nhưng khi nhìn thấy tôi thì lập tức bật dậy, lao đến ôm chặt lấy tôi.

” Thư Ý, may quá! Em vẫn còn sống! Em cuối cùng đã về rồi!”

Giọng anh ta khàn khàn, thậm chí còn nghẹn ngào. Tôi muốn đẩy anh ta ra nhưng không thể đẩy nổi.

“Trình Tử Hòa” tôi gọi một tiếng. Người đứng sau lập tức đặt hành lý xuống, kéo Chu Mặc ra khỏi tôi, đồng thời đứng nghiêng người, che chắn cho tôi như một người bảo vệ.

Chu Mặc ngỡ ngàng nhìn chúng tôi, lẩm bẩm:

“Hai người ở cùng nhau à? Thời gian qua hai người luôn ở bên nhau sao?”

Tôi mỉm cười:

“Anh tìm bạn thân của mình, tôi cũng tìm bạn thân của anh, có vấn đề gì không?”

Đồng tử của Chu Mặc hơi giãn ra, miệng lẩm bẩm:

“Không thể nào, em yêu anh nhiều như vậy, tuyệt đối không thể có chuyện đó.”

Anh ta nói rồi đột nhiên nổi giận, giơ nắm đ.ấ.m lên đ.ấ.m vào mặt Trình Tử Hòa:

“Cậu là anh em của tôi, làm sao có thể làm ra chuyện này?”

Trình Tử Hòa chịu một cú đấm, sau đó cũng đ.ấ.m trả.

“Cậu không nghĩ xem cậu đã làm những gì à! Chính cậu là người phản bội cô ấy trước, cậu làm những chuyện xấu hổ trước mặt cả đất nước, mà còn mong cô ấy tha thứ cho cậu sao?”

Tôi đứng yên một chỗ, nhìn hai người họ đánh qua đánh lại, cuối cùng cả hai đều dính đòn, ngã lăn ra đất.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com