Cô Ấy Mỏng Manh, Còn Tôi Phải Mạnh Mẽ Hộ Cả Hai Ư?

Chương 15



An Tình giận dữ:

“Em không cần tiền của anh, em có thể tự kiếm!”

Chu Mặc:

“Dù sao thì tiền của anh sớm muộn cũng sẽ là của em mà.”

An Tình: “…”

Chu Mặc nhẹ nhàng dỗ dành:

“Nào, chẳng phải em nói là đã mua đồ chơi mới rồi sao, lấy ra đi.”

Tôi mang túi cơm trưa đến công ty của Chu Mặc. Trước khi đi, tôi đã gọi cho anh, báo rằng mình sẽ đến vào khoảng thời gian nào.

Khi đến trước cửa phòng làm việc của anh, cánh cửa chỉ khép hờ, tôi đẩy cửa bước vào.

Thấy thư ký nhỏ đang kiễng chân cài cà vạt cho anh, anh cúi đầu, một tay đặt hờ lên eo cô ấy, trông rất thân mật.

Tôi đứng yên ở cửa, lặng lẽ quan sát. Chu Mặc nhìn thấy tôi, vội kéo tay thư ký về phía sau mình, vẻ mặt thoáng chút bối rối.

“Thư Ý, em đừng hiểu lầm.”

Tôi mỉm cười:

“Hiểu lầm gì chứ? Anh xem, cơm trưa em mang đến rồi. Hôm nay nấu hơi nhiều, cô có muốn ăn cùng không?”

Thư ký nhỏ ló đầu ra từ sau lưng Chu Mặc, tò mò nhìn tôi. Chu Mặc nhìn tôi chằm chằm, có chút không hài lòng:

“Em rộng lượng vậy sao?”

Tôi nhìn anh:

“Rộng lượng một chút không tốt sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cơm thì rộng lượng, người cũng vậy. Chu Mặc, không tốt sao? Anh mím môi, không nói gì thêm.

Khi tan làm, tôi chờ thư ký nhỏ ra khỏi tòa nhà và tiến lại gần. Cô ấy tỏ vẻ cảnh giác:

“Chu phu nhân, đây là nơi công cộng, chị đừng làm gì dại dột.”

Tôi cười nhẹ nhàng:

“Tôi biết cô không có ý gì với Chu Mặc.”

Thư ký nhướng mày, đánh giá tôi:

“Chu tổng nói vợ anh ấy là người đơn giản, nhưng chị không giống vậy.”

Tôi cười:

“Chỉ là do công việc nên tôi tiếp xúc với nhiều kênh thông tin hơn thôi.”

Trong quán cà phê, tôi đã kể lại toàn bộ sự thật một cách bình tĩnh và rõ ràng.

Lúc đầu thư ký nhỏ vẫn thờ ơ, nhưng càng nghe, khuôn mặt cô ấy càng sa sầm, đến cuối cùng, cô ấy đột ngột đứng dậy, đập mạnh lên bàn.

“Một đôi cẩu nam nữ! Làm việc đáng xấu hổ dưới danh nghĩa tình yêu cao thượng!

Họ còn tưởng mình vĩ đại lắm sao?! Không đưa cái dưa chuột thối kia vào thì không vượt qua ranh giới đạo đức à?! Ta khinh!”

m thanh quá lớn khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn, cô ấy giận dữ ngồi xuống, đôi mắt đen láy nhìn tôi:

“Chị, xin lỗi, tôi bị Chu tổng và An Tình lừa dối rồi. An Tình thường xuyên đến công ty tìm Chu tổng, ám chỉ rằng hai người họ ngày xưa lỡ mất nhau, bây giờ khó mà tái hợp vì chị.

Tôi ngu ngốc đồng ý giúp Chu tổng diễn kịch. Chị à, tuyệt đối đừng bỏ qua cho bọn họ! Cần tôi giúp gì chị cứ nói!”

Tôi không ngờ rằng, sau ngần ấy thời gian tự mình chịu đựng nỗi đau, lại nhận được sự an ủi và ủng hộ từ một cô gái xa lạ. Tôi có chút do dự:

“Liệu có ảnh hưởng đến công việc của cô không…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com