Cô Ấy Mỏng Manh, Còn Tôi Phải Mạnh Mẽ Hộ Cả Hai Ư?

Chương 12



Tôi ngắt lời anh, cố tỏ ra buồn bã. Anh ngơ ngác:

“Biết gì cơ? Em biết chuyện gì?”

“Em nhìn thấy tờ giấy chẩn đoán trong túi của anh.”

Tôi buồn bã nhìn anh.

“Hóa ra anh không thể sinh hoạt trong một năm. Anh sợ em lo lắng nên mới giấu em, đúng không? Cũng vì vậy mà anh dọn ra phòng sách ngủ đúng không?

Dù chúng ta sắp kết hôn, nhưng còn cả quãng đường dài phía trước, em không thể để anh làm tổn thương sức khỏe của mình như vậy được.

Chu Mặc, anh yên tâm, chỉ một năm thôi, em sẽ ở bên cạnh anh.”

Anh im lặng, ngồi bệt trên sàn nhà, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

Đám cưới diễn ra đúng như kế hoạch, khung cảnh xa hoa lộng lẫy, không khí vô cùng náo nhiệt.

Tôi trang điểm lộng lẫy, khoác lên mình chiếc sườn xám duyên dáng, vừa thanh lịch lại vừa quyến rũ, đẹp đến mức ai nấy đều không ngớt lời khen ngợi.

Chu Mặc nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh sự kinh ngạc. Ngay cả nhóm phù rể – những người bạn thân thiết của anh – cũng ngỡ ngàng, không ngờ một người ít trang điểm như tôi lại có thể đẹp lộng lẫy đến thế.

An Tình, với mái tóc ngắn, mặc bộ vest đen dành cho phù rể, trông gọn gàng và cá tính, khí chất của cô ấy thật đặc biệt.

Tôi đứng trên sân khấu, nở nụ cười ngọt ngào, nhưng nước mắt lại rưng rưng. Bởi vì trong tầm mắt tôi, là hình bóng của mẹ.

Đôi mắt sâu hoắm của bà mở to, chăm chú nhìn không chớp mắt, giống như một đứa trẻ.

Tôi biết, bà muốn ghi nhớ hình ảnh này mãi mãi trong tâm trí.

Khách khứa đều trầm trồ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cô dâu thật sự rất yêu chú rể, khóc vì hạnh phúc không ngừng.”

Chu Mặc cũng đỏ hoe mắt, bị cảm xúc của tôi làm lay động.



Một tuần sau đám cưới, mẹ tôi yên bình ra đi trong bệnh viện. Tôi bình tĩnh chấp nhận tin này, bắt đầu chuẩn bị tang lễ một cách ngăn nắp.

Chu Mặc hiểu rõ tình cảm sâu đậm giữa tôi và mẹ, luôn ở bên cạnh an ủi, động viên tôi.

Anh ấy gánh vác mọi việc liên lạc bên ngoài, mỗi ngày đều tự tay nấu những món tôi thích, ban đêm lặng lẽ vào phòng giúp tôi rót nước, đắp chăn.

Trong suốt ba ngày giữ tang, Chu Mặc không rời tôi một bước, tận tâm chăm sóc tôi.

Trong thời gian đó, vài lần tiếng chuông điện thoại quen thuộc của ai đó vang lên nhưng anh ấy chỉ nhìn qua rồi tắt máy.

Tôi nhìn di ảnh của mẹ và tự hỏi, tại sao con người lại phức tạp như vậy, tại sao không thể chỉ yêu một người mà thôi?

Cuộc đời vô thường khiến tôi bắt đầu d.a.o động trong suy nghĩ. Cho đến ngày cuối cùng của lễ giữ tang, An Tình xuất hiện.

Lúc tôi vào phòng chứa đồ phía sau tủ để lấy vài thứ, khi chuẩn bị ra ngoài thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

Một đôi nam nữ đang ôm hôn cuồng nhiệt, loạng choạng bước vào. Họ hôn nhau đến mức không thể tách rời, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của tôi trong góc phòng.

Trong không gian nhỏ bé ấy, vang lên tiếng thở gấp đầy cảm xúc, cùng với những âm thanh ám muội của môi hôn.

Tôi im lặng quan sát, đôi nam nữ quấn lấy nhau trước mắt: Chu Mặc – An Tình.

“Ưm, tay anh—” người phụ nữ thì thầm.

“…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com