Cô Ấy Mỏng Manh, Còn Tôi Phải Mạnh Mẽ Hộ Cả Hai Ư?

Chương 10



Trình Tử Hòa xuất hiện ở cửa, tay xách theo một đống đồ. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta:

“Sao cậu lại đến đây?

Anh ta cười ngượng:

“Tôi đã muốn đến thăm bác gái từ lâu rồi, chỉ là sợ đường đột.”

Mẹ biết anh ta là bạn của Chu Mặc, nhiệt tình nắm lấy tay anh:

“Chu Mặc nhà bác được các cậu chăm sóc nhiều lắm, nó hiền lành, thẳng thắn, nếu có điều gì không tốt, mong các cậu bỏ qua cho.”

Trình Tử Hòa ngoan ngoãn gật đầu:

“Bác yên tâm ạ.”

Ra khỏi bệnh viện, tôi nói với Trình Tử Hòa:

“Anh không cần đến đây vì chuyện của Chu Mặc, chuyện của anh ấy không liên quan đến anh, không cần phải thấy có lỗi hay bù đắp gì cả.”

Anh ta cúi đầu, nói khẽ:

“Không phải vậy.”

Tôi không nghe rõ: “Gì cơ?”

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi:

“Hôm nay tôi đến đây để báo cho chị biết, gần đây Chu Mặc và An Tình đang nghĩ ra một kế hoạch, có thể sẽ khiến chị hiểu lầm anh ấy có mối quan hệ với thư ký của mình. Chị nên cẩn thận.”

Tôi liếc nhìn những bông hoa rực rỡ đung đưa trong gió nơi bồn hoa. Sắc màu tươi sáng, nhưng chẳng bền lâu. Tôi khẽ cười:

“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

Trình Tử Hòa chớp chớp mắt, không nói thêm gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Buổi tối, khi Chu Mặc về nhà, tôi ngồi trên ghế sofa, khoanh chân làm báo cáo trên laptop.

Anh ấy đi vào bếp một vòng rồi ló đầu ra hỏi tôi:

“Em không nấu ăn à?”

“Hôm nay em bận nhiều việc nên không có thời gian.

Những năm qua, để ủng hộ sự nghiệp của anh ấy, tôi chưa bao giờ để anh lo lắng về việc nhà.

Tôi nấu ăn theo khẩu vị của anh, chuẩn bị sẵn quần áo mỗi ngày cho anh mặc.

Chu Mặc có chút ám ảnh sạch sẽ, không thể chịu được nhà cửa bừa bộn.

Trước đây, anh sẽ dành rất nhiều thời gian tự dọn dẹp, nhưng khi sự nghiệp phát triển dần lên, anh nói:

“Thời gian của anh nên dùng để tạo ra giá trị lớn hơn.”

Vậy nên, tôi đã nhận lấy toàn bộ công việc dọn dẹp này.

Có lẽ anh thấy tự hào vì đã thuyết phục được tôi, nhưng thực ra không phải vậy, tôi chỉ đơn giản là muốn thấy người mình yêu có thể theo đuổi ước mơ của anh ấy mà không lo lắng gì cả.

Nếu một người ngoài kia chinh phục thế giới, thì chắc chắn ở phía sau luôn có người âm thầm hi sinh.

Ngoài việc nhà, tôi còn giúp anh làm khảo sát dữ liệu, tìm tài liệu, làm PowerPoint khi anh bận.

Tôi từ bỏ sở thích, từ bỏ cơ hội thăng tiến, dành toàn bộ tâm sức cho anh.

Sau này, tôi đọc được một câu: “Càng cho đi nhiều, bạn chỉ càng yêu họ thêm, chứ sẽ không khiến họ yêu bạn nhiều hơn.”

Hóa ra, việc yêu mù quáng thật sự chẳng có kết cục tốt đẹp.

“Anh đã nhắn tin cho em nói tối nay muốn ăn sườn kho, em không thấy à?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com