“Lẽ ra mẹ nên đợi con kết hôn rồi mới giải quyết chuyện này với ba con.
“Bây giờ… mẹ lại khiến con vướng vào.”
Không biết từ lúc nào, nước mắt tôi đã tràn đầy khóe mi, lặng lẽ chảy xuống…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi dùng mu bàn tay lau đi thật nhanh, cắn răng nói:
“Ba nhất định sẽ hối hận!
“Hừ! Đến lúc ông ấy hối hận rồi, chúng ta cũng không quan tâm nữa!
“Để ông ấy hối hận đến c.h.ế.t đi!”
Mẹ cúi đầu cười nhẹ, nói:
“Muốn ba con hối hận, cách tốt nhất chính là chúng ta phải sống thật tốt.
“Mình cứ sống vui vẻ, cứ đi con đường của mình, để một số người phải đỏ mắt ghen tị đi!”
Nói xong, mẹ vươn vai, đứng dậy:
“Không nói nữa, không nói nữa!
“Margaret Atwood tám mươi tuổi còn đoạt giải Kafka, mẹ cũng phải chuẩn bị hồ sơ thăng cấp đây!
“Chỗ đầu đường mới mở một quán Tứ Xuyên, tối nay hai mẹ con mình đi ăn thử nhé!”
(Nhà văn Margaret Atwood được tôn vinh với giải Kafka 2017 (năm bà 78 tuổi). Trong buổi lễ trọng thể tổ chức tại thủ đô Praha của Cộng hòa Séc ngày 17/10, nữ văn sĩ người Canada Margaret Atwood đã được vinh danh với giải thưởng quốc tế Franz Kafka, dành cho những cống hiến của bà đối với làng văn học thế giới.)
Mẹ tôi trước giờ chỉ giữ chức phó cao cấp, mà đơn vị bà cạnh tranh khốc liệt, muốn được xét duyệt chức danh chính cao cấp cực kỳ khó.
Trước đây, mẹ gần như đã bỏ cuộc.
Nhưng bây giờ, bà lại đầy tinh thần, quyết tâm chuẩn bị cho đợt xét duyệt sắp tới.
Là con gái, tôi thật sự khâm phục tinh thần và nghị lực của mẹ!
Phụ nữ có sự nghiệp, luôn tỏa ra sức hút đặc biệt!
Tôi giơ hai tay làm hình trái tim, vui vẻ nói:
“Được ạ! Đi thôi!”
10
Ba rời đi càng lâu, tôi càng cảm thấy ông chẳng còn quan trọng nữa.
Cuộc sống của mẹ con tôi không hề tệ hơn vì thiếu vắng một người đàn ông trong nhà.
Ngược lại, mọi thứ còn trở nên tốt đẹp hơn.
Nói sao nhỉ?
Trước đây, ba tôi rất nỗ lực trong công việc, đạt được không ít thành tựu trong lĩnh vực của ông.
Nhưng về mặt cuộc sống, ông lại chẳng có gì đặc biệt.
Ở nhà, ba chỉ đảm nhiệm mấy việc như quét nhà, lau sàn, thay bóng đèn, sửa vòi nước, mà tần suất cũng chẳng đáng kể.
Ngoài ra, ba còn có vô số thói xấu, ví dụ như bảo thủ, không chịu tiếp nhận cái mới, và ăn uống cực kỳ đơn điệu.
Ông không ăn cay, không ăn đồ Tây, không ăn món Nhật, không ăn món Hàn, mỗi ngày chỉ chờ mẹ hầm thịt, xào rau, nấu cơm.
Ba tôi từng nói mấy thứ mới mẻ đó toàn là “thuế IQ”, không đáng để tốn tiền.
Nhưng sự thật là, dùng tốt hay không, phải thử mới biết.
Sau khi ba rời đi, tôi và mẹ cuối cùng cũng không phải ăn cơm nhà mỗi ngày nữa.
Hai mẹ con có thể tự do đi khắp nơi, thưởng thức vô vàn món ngon.
Có lần, nhân dịp cuối tuần rảnh rỗi, mẹ lái xe hai trăm cây số đưa tôi đến Hà Gian chỉ để ăn thử bánh mì kẹp thịt lừa chính gốc.
Ăn xong, mẹ còn mua thêm mấy phần mang về cho ông bà ngoại.
Bà ngoại nghe chuyện xong thì cạn lời, sững sờ mãi không nói nổi một câu…
Cuối cùng, chỉ còn một việc duy nhất mà mẹ không làm được, tôi cũng không làm được.
Sửa vòi nước.
Nhưng cũng không sao cả, vì tôi đã tìm được người thay thế rồi!