Phụ thân ta kích động đến đỏ cả mặt cả cổ, không ngừng lẩm bẩm: "Uống... uống... cứ đến uống thoải mái, rượu thịt no say, không thiếu thứ gì."
Hưng Quốc công cũng xắn tay áo vào góp vui: "Lão phu cũng có thể giúp một tay, dù sao ở Tháp sơn cũng từng đốn cây hai năm rồi."
Bà Mã liền kéo ông trở lại, trách yêu: "Tuổi cao rồi đừng có làm trò cười nữa, ông cứ bỏ tiền ra là được."
"Ha ha ha, tiền bạc dễ nói, tiền bạc dễ nói."
Một bên có tiền lại có người, ngôi nhà mới dựng lên rất nhanh chóng, bên kia, chuyện hôn sự của ta và Vương Hành, biểu ca và tỷ Thủy Tú cũng đã chuẩn bị gần xong xuôi. Chỉ còn chờ đợi ngày lành tháng tốt nữa thôi.
Trước ngày thành thân, lòng ta bỗng dưng bất an, lo lắng vẩn vơ.
"Chàng rốt cuộc thích ta ở điểm nào?" Ngồi ngơ ngác trên bờ ruộng, mặc cho làn gió nhẹ mơn man mái tóc mai, ta thất thần hỏi.
Vương Hành dịu dàng vén những sợi tóc mai ra sau vành tai ta, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Nhìn thấy nàng, lòng ta liền bình yên lạ thường, bởi vì ta biết rõ, dù gặp cảnh khốn khó, nàng cũng không rời bỏ ta, dù vinh hiển phú quý, nàng vẫn nguyện ở bên cạnh ta. Ta đã nghĩ rồi, sau khi thành thân, ta sẽ cùng nàng ở lại thôn Đào Thủy này, ngày làm đồng áng, ta về nghỉ ngơi, trồng trọt, bán chút hoành thánh, cứ như vậy sống đến khi tóc bạc răng long, cũng là một cuộc đời vô cùng hạnh phúc."
Ta ngẩn người, hỏi lại: "Lẽ nào chàng không màng đến tiền đồ gấm hoa của mình sao?"
Hắn khẽ gõ chóp mũi ta, ánh mắt tràn đầy yêu thương và chiều chuộng: "Ngốc ạ, ở cạnh vua như ở cạnh hổ, trải qua bao nhiêu biến cố tịch biên gia sản, bị đuổi khỏi nhà, động đất kinh hoàng, dịch bệnh hoành hành, bao phen sinh tử, vinh hoa phú quý trong mắt ta đã sớm như mây khói phù du. Những thứ tục trần ấy, sao sánh bằng một hơi thở dịu dàng của người thương bên gối?"
Lời hắn tha thiết chân thành, bao nỗi cảm khái, ta bất giác chìm đắm trong đó, nguyện cả đời này không tỉnh giấc.
Ngày mong đêm ngóng, hai mươi tám tháng sáu, cuối cùng cũng đã đến.
Hôm đó, cả nhà Quốc công phủ, nhà ngoại của Vương Hành, đồng liêu bạn bè cũ trong triều, người thôn Đào Thủy, người thư viện Cô Trúc, lão lang trung, đại ca Lưu bọn họ đều tề tựu đông đủ.
Dưới gốc cây hòe cổ thụ, bày tận sáu mươi bàn tiệc, rượu và thịt như nước chảy bưng lên không ngớt, cảnh tượng thật là náo nhiệt chưa từng thấy.
Tân hoàng và hoàng hậu vốn dĩ cũng muốn đến chung vui, nhưng khổ nỗi quy củ trong cung cấm quá nghiêm ngặt, cuối cùng đành lỗi hẹn.
Nhưng họ nói, sẽ có người trong cung đến thay họ gửi một món quà bất ngờ lớn.
Cả nhà ta không khỏi tò mò, không biết đó là món quà bất ngờ gì đây?!
Trong đám người dự tiệc, có một ông già béo lùn đen nhẻm, ông ta ăn uống no say, khoác vai bá cổ lý trưởng, trò chuyện rôm rả vô cùng thân thiết.
“Lão huynh, huynh làm lý trưởng ở đây được bao nhiêu năm rồi?"
Lý trưởng bá xòe những ngón tay chai sạn ra đếm, vẻ mặt không giấu được vẻ đắc ý: "Tính ra cũng vừa tròn hai mươi năm rồi!"
"Ôi chao, vậy theo huynh thấy, hai mươi năm này thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ông già béo phệ mừng rỡ ra mặt, nâng chén rượu lên cạn một hơi: "Nói như vậy, thời thái thượng hoàng chấp chính, xem ra cũng còn tàm tạm nhỉ?"
Lý trưởng đã ngà ngà say, uống thêm vài chén nữa, rượu đã ngấm vào người: "Tàm tạm lắm ấy chứ! Chỉ có điều cứ hay đổi niên hiệu, thích bày vẽ hơi nhiều."
"Ha ha ha... đúng là vậy, cũng chẳng biết ông ta bày vẽ cái trò gì nữa..."
Hưng Quốc công đứng bên cạnh càng nghe sắc mặt càng căng thẳng, bàn tay cầm đôi đũa khẽ run run. Nhìn sang các vị tân khách trong triều đang ngồi dự tiệc, ai nấy đều cúi gằm mặt ra sức gắp thức ăn, giả vờ như không nghe thấy gì, nhưng ai cũng lộ rõ vẻ thấp thỏm lo âu.
Thôn Đào Thủy vốn không có tục lệ tân nương không được dự tiệc, sau khi vén khăn voan đỏ và uống chén rượu giao bôi, ta tò mò hỏi Vương Hành: "Ông lão kia là người thân thích nhà chàng sao?"
Vương Hành ngạc nhiên lắc đầu: "Ta còn tưởng là người nhà nàng. Vừa nãy ta nghe ông ấy nói, phong cảnh thôn Đào Thủy thật là sơn thanh thủy tú, ông ấy đột nhiên muốn ở lại đây luôn, không đi nữa."
Ta khẽ cười: "Thôn Đào Thủy đúng là nơi dưỡng lão tuyệt vời nhất. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta thấy vị kia tuy mặc áo vải thô nhưng cốt cách lại toát ra vẻ vương giả. Món bất ngờ lớn mà trong cung nhắc đến, chẳng lẽ chính là ông ta?"
Khuôn mặt Vương Hành lập tức nhăn nhó như mướp đắng: "Nàng nói... chẳng lẽ là? Cái... cái vị Phật sống này, làm sao mà hầu hạ nổi."
"Hầy, người ta không nhắc đến thì mình cứ giả vờ ngơ ngác thôi. Vả lại, mình không trộm cắp, sống ngay thẳng bằng lương tâm, sợ gì chứ."
"Lời hiền thê nói chí phải, sau này phu quân đều nghe theo nàng."
Ta khẽ nhếch môi: "... Nhập vai cũng nhanh thật đấy."
Giữa vô vàn tân khách, đám học trò thư viện Cô Trúc náo nhiệt hơn cả. Dù sao cũng là một lũ thiếu niên hừng hực khí huyết, uống vài chén rượu nồng, liền không kìm được mà khí thế bừng bừng.
Trong số đó có một chàng thư sinh, nghe đâu là đệ nhất tài tử của thư viện Cô Trúc, mọi người đều hùa nhau trêu ghẹo cậu ta.
"Ngươi chẳng phải đã từng làm riêng một bài thơ cho quán hoành thánh, còn đặt cho tân nương biệt hiệu 'Tây Thi hoành thánh' sao? Hôm nay cớ sao lại chỉ lo uống rượu một mình như vậy?"
Chàng thư sinh kia hơi ngà ngà say, liếc xéo đám bạn: "Vậy thì... ta làm một bài thơ trào phúng nhé?"
Mọi người đồng thanh hùa theo, tiếng reo hò vang vọng: "Làm một bài! Làm một bài!"
"Hay!" Chàng thư sinh cầm lấy bầu rượu, thân hình loạng choạng đứng dậy, vung vạt áo dài, chỉ trong bảy bước chân đã ngâm thành thơ: "Thương kẻ bần hàn cứu cơn khát, Bỗng dưng lòng Phật nảy thiện lành. Phúc căn đâu bởi trời tạo sẵn, Chúc rượu lương duyên khúc hát mừng."
Ta và Vương Hành đồng loạt phun ngụm rượu vừa mới chạm môi: "..."
Thơ hay! Thơ hay thật!
Quả là một bài thơ tuyệt diệu, lời lẽ bình dị dễ hiểu, ý tứ khuyên răn đời người, khiến lòng người không khỏi cảm khái mà vỗ tay tán thưởng!