Chuyện Cũ Chốn Cung Tường

Chương 24



 

Ta: "..."

 

"Ôi chao, Xuân muội, đây là con rể tương lai của cháu hả, bác thấy cậu ta đến ba lần rồi, lần nào cũng không tay không, sao bác chẳng nghe nói gì đến chuyện cháu đính thân cả?"

 

Thấy ta đi đến gần, Trương quả phụ cười hề hề, nói năng lung tung với ta một tràng.

 

Cái giọng bà ta cao đến nỗi, hận không thể cả làng đều nghe thấy.

 

Ta hừ hừ hai tiếng với bà ta: "Thẩm à, hôm nay thẩm ăn no quá nên nghẹn lời hả?"

 

"Ôi chao, con bé này cũng ghê gớm đấy chứ, thằng con rể của cháu cũng được đấy, hơn hẳn thằng con nhà cô cháu."

 

Bà ta là người không biết nhìn sắc mặt, rõ ràng ta không thích nghe, mà bà ta vẫn cứ lải nhải ồn ào.

 

Hơn nữa những lời bà ta nói, chẳng đầu chẳng cuối, tự nhiên khiến người ta ghét.

 

Thế là ta lập tức nổi giận: "Đây là tóc mới mọc ra rồi sao? Nếu không, ta gọi tổ mẫu ta qua đây nhổ cho thẩm một trận nhé?"

 

"Trần Xuân Muội, còn nhỏ tuổi, đừng có không biết tốt xấu!"

 

"Phì! Có thời gian đó thì đi tìm thằng phụ thân hoang của mày đi, để nó biết tốt xấu với mày!"

 

Đừng tưởng người thôn Đào Thủy đều là người mù, không nhìn ra bà ta vì có ý riêng nên mới không đoái hoài đến sống c.h.ế.t của phu quân mình!

 

Trương quả phụ tức giận, muốn xông ta gây chuyện với ta, nhưng vừa nhìn thấy Vương Hành bên cạnh ta, lại ngượng ngùng dừng lại, kéo con trai giận dữ bỏ đi.

 

Hôm nay Vương Hành mặc một bộ áo dài lụa trắng như trăng, bên hông còn đeo ngọc bội, vừa nhìn đã biết là người giàu sang quyền quý.

 

Trương quả phụ không có bản lĩnh, chỉ dám mắng người nhà quê, chứ không dám chọc giận người sang.

 

"Phì -"

 

Ừ?

 

Ta còn đang tức giận, quay đầu lại nhìn, Vương Hành vậy mà đang cười.

 

"Ngài cười ngây ngô cái gì?" ta nhíu mày hỏi.

 

Vương Hành đưa tay chỉ bóng lưng Trương quả phụ, đắc ý lắc đầu với ta: "Ta cười, ngay cả một mụ nữ nhân chanh chua cũng biết hàng hơn cô."

 

Ta: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Bị bệnh hả!

 

Được một mụ nữ nhân nuôi trai bao biết hàng, ngươi có gì mà tự hào chứ?!

 

Tháng Bảy hè oi ả, đoàn thương nhân lên đường, đi về phía Tháp Sơn.

 

Vương Hành suy tính chu toàn, lần này không chỉ mời một quản sự quanh năm buôn bán ở Tháp Sơn đi cùng, mà còn mời thêm bốn vị tiêu sư của tiêu cục hộ tống.

 

Ta, Chi An và An Chi cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa. Dọc đường, ta vén rèm xe muốn ngắm cảnh, lại vô tình nhìn thấy Vương Hành cưỡi ngựa hộ tống sát bên xe.

 

"Cửu phụ oai phong quá."

 

Thấy hắn mặc áo ngắn đi ủng dài, sau lưng còn đeo chéo một thanh bảo kiếm, ta không nhịn được cười hì hì khen hắn.

 

Ai ngờ hắn lại kiêu ngạo liếc xéo ta một cái: "Ai là cửu phụ của cô? Ta năm nay mới mười bảy!"

 

Ta ghé người bên cửa sổ xe, cố ý bĩu môi: "Ta cũng chẳng muốn gọi, nhưng củ cải không to, ngài lại mọc nhầm vào vai vế rồi."

 

Hơn nữa, ai hỏi tuổi ngài đâu?!

 

"Vậy cũng không được gọi bậy." Đường dài dằng dặc, hắn cũng buồn chán, cãi nhau với ta.

 

"Vậy sau này ta gọi ngài là gì?"

 

Hắn khẽ suy nghĩ: "Thì cứ gọi... hừ, tùy cô vậy."

 

Ta lập tức vẫy tay với hắn, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Vậy thì, 'Tùy cô', hai nhóc trên xe đói rồi, chúng ta cũng đi nửa ngày đường rồi, đi đâu ăn chút gì nhé?"

 

“Khà khà khà khà -"

 

“Ừ? Giữa chốn rừng núi hoang vu này, gà mái nhà ai lại lạc ra đây vậy?”

 

Quay đầu nhìn, là An Chi đang che miệng cười, Chi An cũng cố gắng nhịn cười.

 

Ha ha, thì ra không phải gà mái, mà là hai con gà con đang cười nhạo ta.

 

Có một con đường quan đạo từ Yến Châu đến Tháp Sơn, nhưng con đường này không dễ đi, dọc đường toàn là núi non, ít có quán trọ lớn, nên đoàn thương nhân thường ăn uống nghỉ ngơi trong rừng.

 

Nhóm lửa bắc nồi, đun nước nấu cơm, ta thấy trong rừng gần đó có rau dại tươi, còn nhanh tay hái mấy nắm, trộn thành một món rau trộn nhỏ.

 

Trải tấm vải dầu, lấy bát đũa ra, bày thức ăn lên, bốn người chúng ta quây quần ăn, những người còn lại thì tụm ba tụm năm ở chỗ khác tự ăn chung.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com