Chuyện Cũ Chốn Cung Tường

Chương 11



Ngoài trời tuyết rơi lất phất, trong nhà bếp lò sưởi ấm áp, ta nhìn quanh những người thân yêu trong nhà, thật tốt biết bao, tất cả đều là những người thân thiết nhất của Trần Xuân Muội ta trên cõi đời này.

 

Đúng vậy, sống trên đời có muôn vàn khó khăn, nhưng nếu những người thân yêu nhất luôn ở bên cạnh, thì còn gì phải sợ hãi nữa?

 

Bốn ngày trôi qua nhanh chóng, ta đi nhờ xe bò của bác Triệu thôn Đào Thủy đến trấn, gõ cửa khách trọ Thanh Phong.

 

Trong một gian phòng khách rộng rãi và sạch sẽ, vị khách trẻ tuổi kiêu ngạo nhìn những bao lớn bao nhỏ bày đầy trên đất, giữa đôi lông mày lộ ra vài phần hài lòng.

 

"Tuổi còn nhỏ mà làm việc nhanh nhẹn thật." Sau đó, hắn chỉ vào một bao lớn trong số đó, tò mò hỏi: "Đây là cái gì vậy? Bọc đầu gối à?"

 

“Dạ, là mấy bộ bọc đầu gối, găng tay và khăn quàng cổ bằng bông ạ. Người lớn trong nhà ta bảo không thể nhận không nhiều bạc của ngài như vậy, nên đã thức đêm may những thứ này, nghĩ rằng có lẽ sẽ dùng được. À phải rồi, đây là một chiếc mũ da cáo làm riêng cho ngài, tuy đường may có hơi vụng về, nhưng đội rất ấm và chắn gió tốt lắm ạ."

 

Ta ân cần lật chiếc mũ da cáo ra đưa cho hắn, ngước nhìn đôi lông mày lá liễu tuyệt đẹp mà ngay cả những họa sư tài ba nhất cũng khó lòng vẽ được, bất giác mặt ta hơi ửng đỏ.

 

Người này... đẹp trai quá mức cho phép.

 

Còn đẹp hơn cả "Tiểu Phan An thôn quê, Ngọc Lang kẹo hồ lô" - Lưu ca mà dân thôn Đào Thủy hay nhắc đến.

 

Nhưng vẻ đẹp của Lưu ca là kiểu đẹp mà ngươi biết hắn có thể cùng ngươi ngồi xổm dưới gốc cây hòe đầu làng uống nước lá, ăn khoai lang nướng.

 

Còn vẻ đẹp của người trước mắt này lại như tuyết trên đỉnh núi, trăng trên trời cao, đẹp đến mức chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể chạm ta.

 

Nhìn thấy chiếc mũ trong tay ta, "tuyết trên đỉnh núi" tỏ vẻ ngạc nhiên: "Cho ta sao? Ai làm?"

 

Ta cắn môi: "... tổ mẫu ta ạ."

 

"Tay nghề khéo léo lắm, cảm ơn cô." Hắn thậm chí còn nhã nhặn thử đội chiếc mũ, chiếc mũ lông cáo trắng muốt, kết hợp với bộ y phục màu xanh nhạt hắn mặc hôm nay, trông rất hài hòa.

 

Sau khi nghiệm thu hàng xong, hắn dặn dò người mang hết đồ xuống dưới, đợi trong phòng chỉ còn lại ta và hắn, hắn ngồi xuống ghế, ánh mắt sâu thẳm hỏi: "Cô có muốn lên kinh thành mở cửa hàng không? Ta có chút quan hệ ở kinh thành, có thể giúp cô."

 

Kinh thành...

 

Trong thoáng chốc, hình ảnh Châu di nương hiện lên trong tâm trí ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ai ai cũng bảo kinh thành phồn hoa, nhưng ân nhân của ta lại c.h.ế.t không nơi chôn cất, cái nơi người ăn thịt người không nhả xương ấy, thì có gì tốt đẹp chứ?

 

Thế nên, ta lắc đầu, từ chối hắn: "Ta là cô nương nhà quê chưa từng thấy sự đời, có cơm no áo ấm đã là mãn nguyện lắm rồi."

 

"Ồ? Thật lòng cô nghĩ vậy sao? Ta thấy cô rất quý tiền bạc, nếu lên kinh thành, biết đâu có thể dành dụm được vài kiệu sính lễ."

 

Hắn không ngờ ta lại từ chối thẳng thừng như vậy, ánh mắt lộ ra vài tia sáng khó đoán.

 

Ta vẫn lắc đầu: "Người lớn trong nhà ta dặn, người có số cả, không được tham lam."

 

Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt ta hồi lâu, cuối cùng khẽ "ừ" một tiếng, nhấp một ngụm trà thơm.

 

"Cô rất tốt, người nhà cô cũng biết điều, hiểu lễ nghĩa, đều rất tốt."

 

Trên gương mặt trẻ tuổi của hắn, không hiểu sao lại thoáng nét nhẹ nhõm, chẳng lẽ những lời vừa rồi là hắn đang dò xét ta sao?

 

Quả nhiên tâm tư người giàu, không phải hạng người chân lấm tay bùn như chúng ta có thể đoán mò.

 

Một lần mua bán, tiền bạc sòng phẳng.

 

Nhưng khi ta chuẩn bị rời khỏi khách trọ, hắn lại tùy tiện gọi ta lại, vung tay ném cho ta một túi vải.

 

“Cho mấy đứa em ở nhà con chút quà vặt."

 

Xong xuôi việc buôn bán, lòng ta nhẹ nhõm, chân bước như bay, mười mấy dặm đường từ trấn về thôn Đào Thủy, ta đi một loáng đã ta nơi.

 

Ai ngờ, vừa đến bên giếng nước đầu làng, đã thấy một đám người vây quanh cãi vã ầm ĩ.

 

Lắng tai nghe kỹ, trời đất ơi, người đang cãi nhau, chẳng phải là Bà Mã, vị quốc công phu nhân cao quý tao nhã từng được nâng niu chiều chuộng kia sao?

 

Ơ, còn có tổ mẫu ta nữa - "Lý Đại Hoa, bà trùm thôn Đào Thủy".

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com