Khánh Hân mơ màng tỉnh giấc nhìn quanh. Sau một lúc ổn định lại cô mới từ từ ngồi dậy hướng ánh nhìn ra cửa sổ. Mặt trời đang khuất nửa mình sau khu đồi trước mặt, chờ đợi khoảnh khắc để vươn lên ban phát ánh nắng. Từng cụm mây lững lờ trôi trên nền trời trong vắt. Vươn vai một cái, cô nhìn lên đồng hồ, mới gần 5 rưỡi sáng, trời ở đây sáng nhanh vậy sao?
"Khánh Thư, dậy đi, nhanh lên."
Nghe tiếng gọi của Hân, Thư từ từ mở mắt nhưng xem chừng vì hào hứng nên rất mau chóng tỉnh táo, cùng mọi người vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi đi xuống phòng khách. Đến nơi, nhóm nam cũng vừa đến tụm lại thành một nhóm rồi ngồi cùng nhau chờ cơm đến. Gia Huy và Tuấn Huy sau khi thấy nhóm Khánh Hân liền mau chóng đi lại, Chí Tuấn vừa đi vừa dụi mắt phía sau như một thói quen tìm Khánh Thư ôm một cái rồi ngồi xuống ngay cạnh. Chờ khi đã ổn định chỗ ngồi, các bác trong nông trại bưng cho mỗi người một bát cháo đầy, khói còn bốc lên nghi ngút xen lẫn mùi thơm của gạo, hành và thịt. Bác Xuân nhìn tụi nhỏ mỉm cười:
"Thầy cô và các cháu ăn đi rồi lát nữa theo công việc đã phân công làm nhé. Hôm nay trời nắng báo hiệu chắc chắn rất năng suất đấy!"
"Dạ vâng, mời mọi người ăn cơm."
Ăn uống xong xuôi, mọi người chia nhau về phòng thay đồ, các thầy cô ở lại phụ các bác thu dọn bát đĩa.
"Chà, mặc bộ này nhìn Hân xinh thế nhờ, y như bà chủ nông trại ý!" - Khánh Thư vừa nhìn vừa tấm tắc khen.
"Nhìn cậu cũng xinh mà, nhìn còn giống bà chủ nông trại hơn tớ. Mà Đan Lê nhìn tươi hơn mọi khi nhiều đấy!" - Khánh Hân mỉm cười bổ sung.
Lúc gặp nhóm Gia Huy bên ngoài, gần như ba cô nàng đều bất ngờ vì bộ đồ. Có lẽ hiếm khi mọi người mặc quần yếm nên nhìn ai cũng lạ mắt và đại đa số đều trông rất hợp. Có thể thấy, bác Xuân rất có gu thẩm mĩ và tỉ mẩn chọn từng bộ đồ một.
"Tuấn, hôm nay nhìn Tuấn bảnh trai lắm đấy!"
"Thật hả Thư? Nhìn tớ đẹp trai nhất thế giới đúng không?"
Thư bật cười giơ ngón cái lên rồi ôm chầm lấy Tuấn. Tuấn ngay lập tức đáp lại cái ôm rồi nâng Thư lên xoay một vòng trong ánh nắng ban mai rạng rỡ. Sau cùng, cậu để Thư xuống, hôn một cái rất nhẹ lên trán rồi thủ thỉ nói:
"Hôm nay làm việc vui nhé, đừng làm quá sức."
"Ừm, Tuấn cũng thế nhá!"
Khánh Hân mím môi cười đứng khoanh tay nhìn cặp đôi trước mặt rồi quay sang nhìn Gia Huy. Với dáng người cao ráo mà mặc bộ đồ này nhìn rất năng động và cũng rất thích hợp.
"Bạn Huy hôm nay đẹp trai đấy, nhìn y như ông chủ làm vườn."
"Thế à, tao tưởng mày nói tao giống mấy thằng chăn bò ngoài kia."
"Mày nhắc tao mới nhớ, trông giống lắm đấy."
"Gì cơ? Giống à?"
Khánh Hân nhận thấy sự bất ổn, cô bối rối vội lùi ra sau, xua tay cười cười tỏ vẻ bình tĩnh:
"Nào nào, không được đụng tay đụng chân."
"Riêng mày là tao phải xử lý triệt để."
Dứt câu, Gia Huy giật tay cô về phía mình rồi kẹp cổ Hân lại trong sự giãy dụa bất lực của Hân:
"Lớn rồi không chơi cái này."
"Chỉ có chiêu này mới trị được mày."
"Bỏ ra không tao cắn nhá."
"Tao cho mày cắn hết đời cũng được."
...
Tập trung và nghe phổ biến công việc xong, ai nấy đều bắt tay vào việc của mình với mong muốn làm ra được thật nhiều thành quả để được các bác và thầy cô khen.
Chí Tuấn cầm một chiếc túi đựng trứng thận trọng từng bước đi theo bác hướng dẫn để lấy trứng. Bác dừng lại ở chuồng cuối cùng, nhìn Tuấn cùng bốn bạn khác mỉm cười:
"Sáng nay chúng ta phải lấy xong số trứng ở chuồng này. Dù hơi rộng nhưng cố gắng nhé."
Nói xong, bác cẩn thận chỉ cho mọi người cách lấy trứng và chọn trứng. Bác lấy thức ăn cho gà mẹ ăn rồi thả nó vào một chuồng nhỏ khác bên cạnh, sau đó lấy trứng ra bỏ vào túi, vậy là hoàn thành.
"Chú ơi, con này có mổ không chú?" - Tuấn nhìn gà mái run run hỏi.
"Không sao, nó mổ cũng không đau đâu."
"Chú ơi, sao lông con này đen sì thế ạ?"
"Chú ơi, con này nhìn mặt nó sợ lắm cháu không bắt được."
"Á chú ơi nó mổ cháu."
Chú hướng dẫn bật cười nhìn Chí Tuấn la hét rồi cẩn thận lại chỉ lần nữa cho Tuấn. Sau khi nhận được sự trợ giúp của chú và các bạn, Tuấn mới hết sợ đám gà và lấy trứng cho vào túi, còn tung tăng đi ngắm gà con mới nở nữa.
Về phần Gia Huy và Tuấn Huy, cả hai cùng ba bạn nam và anh hướng dẫn đi chăn bò trên núi. Bò này chỉ cho đi đến ban trưa là phải đưa về để vắt sữa rồi đi chia cho moi người xung quanh và bán cho các công ty. Tuấn Huy ngắt cỏ may hươ hươ vài cái rồi ngậm ở miệng, nhìn đàn bò ngán ngẩm:
"Mấy con này nhìn hiền hiền mà, thả ở đây cho nó ăn cũng được sao phải chăn?"
"Thế mày không chăn thì ai đuổi nó về?" - Một bạn trong nhóm hỏi lại.
"Ờ, cũng đúng."
Cả đám đưa đàn bò ra xa trang trại một chút, tìm chỗ nhiều cỏ rồi để nó ăn ở đó, còn sáu người thoải mái nằm ra đất tận hưởng tiết trời dịu nhẹ và mùi cỏ thoang thoảng khắp nơi.
"Ở đây thích thật."
"Ừm, à mà anh quên mất." - Anh hướng dẫn vội vã đứng dậy - "Quên chưa dặn mấy nhóm kia đừng chăn xa quá, bò nhiều không cẩn thận lạc đàn đi mất. Ba đứa đi theo anh báo cho mấy nhóm kia, hai em Huy ở đây canh đàn này chờ anh quay lại nhá."
"Vâng, anh cứ đi đi để đây bọn em lo."
Sau khi bốn người rời đi được một lát, Gia Huy ngồi dậy đếm cẩn thận đàn bò rồi yên tâm ngồi xuống, mặc kệ Tuấn Huy nằm nhìn trời mây rồi lại thở dài. Cậu mệt mỏi than vãn:
"Sao chúng ta lại phải đi chăn bò, con bò là gì mà ta phải chăn. "Ai nói chăn trâu là khổ..."."
"Đây là bò, không phải trâu."
"Ê mà..." - Tuấn Huy như nhớ ra điều gì liền chống tay xuống đất ngồi bật dậy - "Tao rất để ý con bò kia nhá, nhìn hiền hiền mà sừng cong đẹp thật."
Gia Huy đánh mắt nhìn theo gật đầu đồng ý. Sau đó cậu hơi bất ngờ chỉ vào nó nói tiếp:
"Ê, hình như nó đang lại đây này."
"Xời, bò lại đây làm gì, tao chả sợ. Mấy con này hiền khô, xem tao đây này."
Cậu cười nhếch môi cười đứng dậy tìm đại một cái que nhỏ lại đuổi nó ra với đàn bò nhưng càng tiến lại, cậu càng cảm thấy bất thường. Nhờ trực giác mách bảo, cậu phát hiện ra con bò này đang theo mình nên vội lại chỗ Gia Huy nhưng chưa kịp lại nói đã thấy nó bắt đầu chạy đuổi theo. Cậu hoảng hốt la to:
"Con này bị đột biến, nó đang lùa tao. Mày lại cứu tao nhanh lên không lỡ nó húc tao bay lên cây."
Huy đứng dậy nhìn Tuấn Huy đang bị con bò lùa mà không sao nhịn cười được, cậu vừa đứng xem vừa bật cười khoan khoái, còn tranh thủ lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh để lát về gửi cho mọi người.
"Thấy bạn bị bò lùa còn đứng chụp ảnh à thằng kia?"
"Không sao, nó hiền khô không làm gì em đâu." - Anh hướng dẫn đi tới đứng sau Huy, nhìn người với bò đang lùa nhau trên đồng cười lớn.
"Không em mệt lắm rồi, sao nó cứ lùa em thế?"
...
Chạy đến mệt bở hơi tai, tưởng như dây thanh quản sắp đứt luôn con bò mới chịu rẽ hướng về đàn. Tuấn Huy thở dốc, đi về phía mọi người la hét:
"Nhìn con bò dữ thế mà không ai ra giúp em là sao?"
"Chả phải lúc nãy mày bảo nó hiền khô không phải chăn?"
"Lúc nãy khác, bây giờ khác. Giờ tao phải trành xa con đó ra mới được."
Cả đám chăn bò đến khi mặt trời lên cao mới vội vã đuổi đàn bò về nông trại. Sau khi đuổi xong, Tuấn Huy và Gia Huy chốt cổng chuồng bò lại cẩn thận cùng mọi người rồi cùng nhau ra chỗ cắt cỏ đổ phụ mang cỏ về chuồng để ăn trưa và ăn tối. Lúc cả hai ra cỏ đã chất thành mấy đống đầy ắp, có cỏ thì đã đóng vào bì, để lên xe để chở, có đống thì mới chất ở đó vì thiếu cái đựng.
"Mới về thì cứ ngồi nghỉ đi, đợi bọn tao cắt nốt mấy đám nữa rồi làm cùng luôn." - Khánh Hân nhìn moi người nhễ nhại mồ hôi vui vẻ nói.
Gia Huy gật đầu vuốt mái tóc ra sau rồi vào bóng râm ngồi nghỉ một lát. Khi đưa mắt ra xa nhìn xung quanh, ngoại trừ ánh nắng vàng tươi chiếu xuống khắp đồng cỏ thì lọt vào mắt cậu là bóng hình Khánh Hân ngồi trước đám cỏ, mái tóc được buộc cao gọn gàng đang lấy tay lau mồ hôi. Cậu mải ngắm nhìn đến ngơ người, cũng dần cảm nhận nhịp tim như chững lại vài giây.
Tuấn Huy đi lấy nước lại, thấy cảnh này liền biết mọi chuyện. Không ngoài suy đoán của cậu chút nào, thế mà Gia Huy vẫn cứ cố chối mình với Hân là bạn bè bình thường. Nếu là mọi khi, cậu sẽ cợt nhả hỏi nửa đùa nửa thật, nhưng lần này, cậu ngồi xuống cạnh Gia Huy đưa nước rồi nghiêm túc hỏi:
"Mày thích Khánh Hân phải không?"
Ánh mắt vốn đang như hồ nước tĩnh lặng nhìn khung ảnh trước mắt, nghe câu hỏi ấy liền xao động rồi biến mất. Gia Huy đảo mắt nhìn lên bầu trời, mãi lâu sau mới mở miệng đáp lại.
"Hân không phải gu tao."
"Đã thích rồi gu suy cho cùng cũng chỉ là một từ thôi. Thích làm gì có gu?"
Gia Huy nghe vậy liền quay sang định phản bác liền bị Chí Tuấn từ đâu chen ngang:
"Mày khỏi chối đi, bọn tao đều nhận ra hết. Nhất là lúc mày nhìn Hân, y chang lúc tao nhìn Khánh Thư."
Gia Huy bất lực tránh ánh mắt mọi người nhìn xuống nền cỏ dưới chân. Đúng là chuyện tính cảm, muốn giấu thế nào cũng không giấu được. Dẫu không phải bằng lời nói nhưng từng ánh mắt, cử chỉ đều chứng minh lên tất cả.
Nhất là ánh mắt, nó không biết nói dối. _______________