Thật ra tôi cũng không nỡ, sinh nhật 24 tuổi của A Yến sắp tới, kiếp trước vì nhiệm vụ đặc biệt mà tôi đã lỡ sinh nhật cô ấy, sau đó cô ấy giận dỗi, chiến tranh lạnh với tôi gần một tuần, không nói chuyện với tôi.
Thời gian của tôi và cô ấy ngày càng ít, lần này tôi không muốn như vậy nữa.
Nên khi nhiệm vụ kết thúc, tôi nói với Trình Văn: "Hôm qua là sinh nhật của A Yến."
"Cứ bù một phần quà đi," Trình Văn tẩy trang, khoác chiếc áo lông nhà lão Phương tặng, "Phố Văn Tam có tiệm bánh ngọt, ăn khá ổn. Lần trước sinh nhật tôi, lão Phương cũng mua ở đó."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Gần đây Trình Văn chuẩn bị sinh con, nên định lui về hậu phương, an toàn hơn.
Tôi hơi do dự một lát, nói thêm: "Tôi dẫn cô gặp A Yến nhé, sau này phải nhờ cô chăm sóc nhiều."
Trình Văn liếc tôi một cái, cười nói: "Anh biết nói câu này không hay mà? Giống như dặn dò hậu sự."
Ngày hôm đó, A Yến không có ở nhà.
Tôi biết cô ấy đến bệnh viện rồi.
Chờ đợi từng ngày cô ấy bỏ thai là sự dày vò.
Giống như có một thanh đao treo trên đầu, biết rằng nó sẽ rơi xuống, nhưng không biết là khi nào.
Tối hôm đó, tâm trạng của A Yến không ổn.
Cô ấy không muốn gặp tôi.
Thật ra như vậy cũng tốt, tốt nhất là đá tôi một cái, dứt khoát ra đi, nhưng nghĩ như vậy, lại cảm thấy như bị dìm xuống nước, không thể thở nổi.
Trình Văn nhìn chiếc bánh kem một lúc, "Ơ? Ông chủ buộc nơ cho anh à?"
"Sao thế?"
"Ông ấy chỉ buộc nơ cho khách nữ thôi."
Tôi nghĩ ngợi, "Ồ, tôi đi gấp quá, ông chủ không kịp làm cái mới, nên bán cho tôi cái bánh của khách không đến nhận."
Trình Văn trợn mắt nhìn tôi, "Đàn ông à... lúc nào cũng không hiểu phụ nữ bận tâm điều gì."
"Anh phải suy nghĩ thật kỹ kế hoạch sắp tới của chúng ta."
Cô ấy nhắc đến lần thu lưới cuối cùng, rất nguy hiểm, một sợi dây động là kéo theo cả một hệ thống.
Kiếp trước, dù đã tóm gọn được chúng, tôi vẫn bị trả thù thảm khốc.