Ba tháng trôi qua, Lê Vĩ rời khỏi phòng tu luyện, Tiểu Bối lười biếng nằm trên vai hắn.
Tiểu Bối đã thành công nhập môn Hải Khiếu Kinh và Ngự Phong Bộ, Lê Vĩ vừa dạy cho nó tu luyện, vừa dạy cho nó đọc chữ.
Tiểu Bối cũng rất thông minh, hiện tại biết đọc và biết viết, lần sau không cần Lê Vĩ hướng dẫn nó vẫn có thể tự mình tu luyện.
Bản thân Lê Vĩ cũng có tiến bộ, hắn thành công củng cố căn cơ, ổn định tu vi, tất cả mạch trong thân thể cũng đã thông suốt vận hành trơn tru, Linh Thụ và Âm Dương Đồ trong đan điền tích trữ đầy ắp linh lực, Thái Cực Bào hồi phục, có thể nói là đạt đến trạng thái toàn thịnh.
Lê Vĩ cũng đã sử dụng thành thạo Thái Cực Bào hơn, kiện đạo bào này vô cùng thần kỳ, có thể chủ động thu liễm khí thế, trở nên cực kỳ tầm thường, như một bộ đồ vải đơn giản chẳng có gì đặc biệt.
Như thế cũng tránh được có kẻ gian tham lam ngấp nghé, nhất là khi ở tại một nơi ngư long hỗn tạp như Thiên Tà Giáo.
Mặc dù cung điện của Cốt Giang rộng lớn và xa hoa nhưng lại quá mức trống trãi, thuộc hạ, người hầu và phe cánh trước đó của lão ta đều đã bị thanh trừng, cung điện trở nên hoang vắng, có phần cô đơn lạnh lẽo.
Không thích ở lại nơi này, Lê Vĩ tiến ra bên ngoài.
Hồ Lô Sơn là ngọn núi của đại trưởng lão đương nhiên cực kỳ hùng vĩ, trên núi có thác lớn, rừng rậm hoang sơ, biển mây bao phủ, tiên khói lượng lờ như là tiên cảnh.
Đứng ở trên đỉnh có thể nhìn toàn cảnh Thiên Tà Giáo, bất quá với thực lực hiện tại của Lê Vĩ, linh thức của hắn còn không đủ để nhìn xuống chân núi, huống hồ là nhìn khắp toàn cảnh.
“Trong núi có yêu thú, ngươi có thể chiến đấu với chúng để tăng kinh nghiệm.”
Thanh âm trong trẻo của Tần Thuỷ Dao vang lên bên tai.
Lê Vĩ giật mình nhìn lại, chỉ thấy nàng như tiên tử ở ngay phía sau mình.
Tu vi chênh lệch quá lớn, nếu nàng muốn đoạt mạng mình, Lê Vĩ ngay cả tư cách phản kháng cũng không có, thậm chí còn không biết là nàng ra tay.
Đệ tử đã khó lường như thế, không biết thực lực của thê tử giáo chủ đạt đến mức độ nào.
Tuy lần trước chứng kiến nàng giết chết Cốt Giang, nhưng Lê Vĩ khi đó căn bản không thể nhìn rõ tình hình chiến đấu, tốc độ của cả hai vị cường giả thật sự quá nhanh.
Thậm chí nếu không nhờ quả cầu lực lượng của thê tử bảo vệ, dư ba chiến đấu quét ngang cũng đủ khiến con kiến hôi như hắn thần hình câu diệt rồi.
“Khoan đã.” Lê Vĩ chợt nảy sinh một ý tưởng.
Thấu Mệnh Nhãn của hắn lần trước đã nhìn được mệnh cách của thê tử giáo chủ mà hình như nàng cũng không phát hiện.
Nhưng đó là hắn âm thầm nhìn lén, vậy nếu nhìn trực diện thì sao?
Nghĩ đến đây, Lê Vĩ liền thử đề nghị: “Tỷ tỷ, ngươi đứng im cho đệ nhìn thử một chút nhé.”
“Ngươi muốn làm gì?” Tần Thuỷ Dao không hiểu ý của hắn.
Lê Vĩ không trả lời, chỉ vận chuyển Thấu Mệnh Nhãn, truyền linh lực vào giữa mi tâm.
Thấu Mệnh Nhãn mở ra nhìn thẳng Tần Thuỷ Dao.
Trong lòng Tần Thuỷ Dao hoảng hốt, dường như từ nơi sâu thẳm nhất của mình đang bị nhìn thấu.
“Ngươi đang làm gì?” Nàng nhịn không được hỏi.
“Tỷ không thấy cái gì giữa trán đệ à?” Lê Vĩ chỉ vào mi tâm hỏi.
“Một hình xăm giống con mắt mà thôi, có gì đặc biệt?” Tần Thuỷ Dao không hiểu.
Lê Vĩ âm thầm kinh hãi, rõ ràng hắn đã mở Thấu Mệnh Nhãn ra xem nàng, nhưng nàng chỉ nói đây là một hình xăm?
Chẳng lẽ chỉ có chủ nhân của Thấu Mệnh Nhãn là nhìn thấy cách thức chuyển động của nó?
“Chít, nhìn từ bên ngoài vào quả thật chỉ là một cái hình giữa trán.” Tiểu Bối gật gù tán thành truyền ý niệm.
Tim Lê Vĩ đập nhanh thình thịch, như vậy chẳng phải từ giờ về sau mình có thể thoải mái soi mệnh cách của người khác mà không sợ đối phương phát hiện?
Chẳng trách với thực lực của thê tử giáo chủ, dù có bị mình nhìn trộm thì không có lý do nào nàng không cảm ứng được.
Điều này càng thêm chứng minh rằng chỉ có chủ của Thấu Mệnh Nhãn mới có thể nhìn thấy nó mở mắt và hiểu cách thức vận hành của nó.
Cũng may có cầu thang thần bí trấn áp Thấu Mệnh Nhãn, bằng không với sự quỷ dị khó lường và kiêu ngạo của nó, chắc chắn nó sẽ không nhận một kẻ yếu như hắn làm chủ, hậu quả khi đó khó mà lường được.
Mà lúc này Lê Vĩ cũng cẩn thận quan sát hai khối bia đá màu đỏ hiện ra sau lưng Tần Thuỷ Dao.
Chính là hai loại mệnh cách của nàng, tất cả đều là Thiên Mệnh Cách, ít hơn Thiên Tà Giáo Chủ một loại.
Kiếm Đạo Chi Tư: sở hữu thiên phú kiếm đạo tuyệt đỉnh, khi luyện kiếm có khả năng lĩnh ngộ vượt trội hơn tất các những thủ đoạn khác, dùng kiếm chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, cùng cấp khó có đối thủ.
Tuyệt Lộ Cầu Sinh: mỗi khi lâm vào tuyệt cảnh, dục vọng sống bùng nổ, trạng thái được cường hoá toàn diện, làm được những điều vượt xa năng lực thường ngày.
“Lợi hại nha.” Lê Vĩ đóng lại Thâu Mệnh Nhãn, giả vờ tuỳ ý hỏi:
“Mạo muội hỏi một câu, vũ khí ưa thích của tỷ tỷ là gì?”
“Vũ khí?” Tần Thuỷ Dao nhíu mày, nhưng vẫn là đáp:
“Vũ khí chỉ là một thứ phụ trợ ở Man Di Chi Địa, chúng ta đâu phải tu sĩ tại Huyền Binh Đại Lục nên không chú trọng áp dụng vũ khí trong chiến đấu, thay vào đó là tập trung rèn luyện vũ kỹ và các thủ đoạn khác.”
“Chỉ có tu sĩ ở Huyền Binh Đại Lục mới chú trọng đến vũ khí sao?” Lê Vĩ tràn ngập hiếu kỳ.
“Không sai, bởi vì hệ thống tu luyện tại nơi đó khác biệt với chúng ta, tất cả công pháp, vũ kỹ hay thủ đoạn của bọn họ đều sẽ trở nên cực kỳ mạnh mẽ nếu phối hợp cùng vũ khí.” Tần Thuỷ Dao gật đầu giải thích:
“Thế nên nơi đó mới được xưng là Huyền Binh Đại Lục, chữ binh nằm trong binh khí, mà huyền chính là huyền ảo khó lường, huyền bí phi phàm.”
Lê Vĩ lâm vào suy tư, vậy là Man Di Chi Địa ưu tiên các loại vũ kỹ, các chiêu thức và công pháp không lệ thuộc vào vũ khí, trái ngược thì Huyền Binh Đại Lục lại gắn liền với vũ khí, chỉ phát huy được sức mạnh tối đa nhất khi có vũ khí bên người.
Vì đâu trong cùng một thế giới lại có sự khác biệt như thế?
“Đương nhiên nếu may mắn có cơ duyên đạt được Danh Khí, ta không ngại sử dụng vũ khí.” Tần Thuỷ Dao thanh âm mang theo vẻ ước ao.
“Danh Khí là gì nha?” Lê Vĩ tròn mắt, kiến thức của hắn quả thật ít đến mức đáng thương.
“Danh Khí nói dễ hiểu là một loại vũ khí độc nhất vô nhị, cả thế gian chỉ có một kiện duy nhất, có được một danh xưng duy nhất thuộc về nó, không ai dám bắt chước hay mô phỏng theo.” Tần Thuỷ Dao không ngại giảng dạy cho hắn:
“Ví dụ như một kiện Danh Khí có tên là Trảm Yêu, vậy thì toàn bộ thế gian chỉ có nó được quyền xưng danh Trảm Yêu, không ai đủ tư cách đặt tên cho vũ khí của mình là Trảm Yêu được nữa, nếu làm trái sẽ bị Lôi Kiếp giáng xuống trừng phạt, đây là một sự công nhận của thiên địa đối với Danh Khí.”
“Mà Danh Khí thường có hai loại, một loại là Tạo Hoá Danh Khí, một loại là Tuyệt Thế Danh Khí.”
“Tạo Hoá Danh Khí là những vũ khí do hoàn cảnh đặc thù, cơ duyên xảo hợp được thiên địa thai nghén sinh ra, mỗi một kiện đều sở hữu quyền năng khó lường, kinh thiên động địa.”
“Còn Tuyệt Thế Danh Khí là những vũ khí do Luyện Khí Sư luyện thành, hoặc do những cường giả bồi dưỡng mà ra, chúng nó có được thực lực tuyệt thế, tên tuổi gắn liền với thanh danh của chủ, từ đó được thế nhân công nhận là Danh Khí.”
“Nên biết rằng ngay cả những Luyện Khí Sư đẳng cấp cao nhất cũng không thể luyện ra được Tuyệt Thế Danh Khí, tất cả phải phụ thuộc vào thiên thời, địa lợi, nhân hoà...đủ loại yếu tố mới có thể cho ra đời một kiện Tuyệt Thế Danh Khí.”
“Cưỡng ép đúc ra Danh Khí sẽ bị trời phạt, phản phệ mà chết, trong lịch sử Man Di Chi Địa, Tuyệt Thế Danh Khí chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”
Lê Vĩ nghe mà hai mắt sáng rực hẳn lên, Danh Khí thật là ngầu, thật là ngưu bức, nghe qua đã làm hắn thấy thèm thuồng.
Chẳng trách ngay cả một người không chuộng vũ khí như Tần Thuỷ Dao cũng nói sẽ sử dụng vũ khí nếu đạt được Danh Khí.
“Thế giữa Tạo Hoá Danh Khí và Tuyệt Thế Danh Khí cái nào mạnh hơn?” Lê Vĩ trong lòng ngứa ngáy.
“Mỗi loại đều có công năng riêng của chúng nó, còn tuỳ thuộc vào người chủ nhân sử dụng.” Tần Thuỷ Dao lườm hắn:
“Nên không thể nào so sánh được.”
“Thì ra là thế.” Lê Vĩ như được mở mang tầm mắt.
Sau khi trò chuyện với Tần Thuỷ Dao, hắn đã hiểu hơn về một thứ gọi là Danh Khí ở thế giới này, đây chính là vũ khí chỉ có thể ngộ mà không thể cầu trong truyền thuyết.
Nhưng còn một vấn đề khác Lê Vĩ đã nhận ra, đó là bản thân của các tu sĩ không hề biết về Mệnh Cách mà chính bọn họ đang nắm giữ.
Mệnh Cách là thứ trời sinh, trừ phi có trường hợp nào đó khiến tu sĩ vô tình nhận ra năng lực của mình, bằng không sẽ hoàn toàn không biết mình đang có Mệnh Cách như thế nào.
Giống như Tần Thuỷ Dao, dù nàng có được Thiên Mệnh Cách – Kiếm Đạo Chi Tư nhưng lại không sử dụng kiếm, chẳng phải đang lãng phí thiên phú từ trước đến nay đây sao?
Nếu như nàng luyện kiếm từ những ngày đầu, chắc chắn đã có thành tựu lớn hơn hiện tại dù bản thân không phải người của Huyền Binh Đại Lục.
Nghĩ đến đây, Lê Vĩ lựa lời nói:
“Chẳng biết vì sao đệ cảm giác rằng tỷ tỷ sẽ có duyên với kiếm, hôm nào rảnh rỗi thử tiếp xúc với kiếm một thoáng xem sao!”
Tần Thuỷ Dao đang định mở miệng phản bác, bản thân nàng vốn đã rất mạnh trong cùng cấp, không cần dùng đến kiếm hay bất cứ vũ khí nào khác để làm gì, nếu có dùng thì dùng pháp bảo sẽ tối ưu hơn.
Bất quá nhớ lại tên nam nhân này là “họ hàng” của sư phụ, mà sư phụ không phải loại người sẽ dễ dàng quan tâm đến một người khác.
Nếu sư phụ muốn nàng bồi dưỡng tên nam nhân này, vậy chắc hẳn hắn có được điều gì đó đặc biệt mà nàng không biết, lời của hắn chưa chắc là chuyện viễn vong.
“Vậy đệ đi rèn luyện, cáo từ!”
Lê Vĩ chắp tay, cùng với Tiểu Bối thả người nhảy vào trong rừng.
Hắn nhắc nhở cho Tần Thuỷ Dao một thoáng xem như trả ơn nàng đã chiếu cố mình và Tiểu Bối, về phần Tần Thuỷ Dao có nghe hay không thì hắn chẳng có quyền can thiệp.
Nhưng sau lần này, Lê Vĩ càng thêm tự tin vào bản thân.
Thấu Mệnh Nhãn thần kỳ hơn nhiều so với dự kiến của hắn, chắc chắn nó sẽ giúp hắn rất nhiều trong tương lai.
Chỉ riêng việc nhìn thấu mệnh cách của tu sĩ mà đối phương không hề hay biết đã là ưu thế cực lớn, chưa kể còn có khả năng tự khai mệnh cách nhờ vào cầu thang.