Cô vốn mệt mỏi, uống thuốc xong thì buồn ngủ, cả người dựa vào người anh mềm như nước: “A Hành, em mệt quá, không… Không cho anh di chuyển, chờ em ngủ anh mới được đi, biết chưa…”
Anh cúi đầu gọi cô: “Hạ Thụ.”
“Dạ?”
“…”
Một lúc sau vẫn chưa nhận được câu hỏi của anh, Hạ Thụ muốn hỏi nhưng lại không có chút sức sức, cô rơi vào giấc ngủ.
Tròng phòng yên tĩnh.
Hoắc Cận Hành lẳng lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, ngón tay khẽ chạm vào má cô, ánh mắt phức tạp.
Hạ Thụ.
Có thể đừng tốt như vậy không?
Sẽ khiến anh đau lòng, áy náy, khiến anh cảm thấy mình không xứng.
–
Khi Hạ Thụ tỉnh dậy, đã là gần tối.
Cô tỉnh dậy bởi nóng.
Trên người Hạ Thụ mặc áo ngủ nhung của Hoắc Cận Hành, trong lúc cô ngủ, Hoắc Cận Hành còn đắp thêm một cái chăn dày cho cô, mở máy sưởi cao nhất.
Trong mơ Hạ Thụ liên tục đổ mồ hôi, cô cảm giác mình đang ngâm mình trong nước sôi, khó chịu đến mức khó thở.
Khi mở mắt ra, thì phát hiện Hoắc Cận Hành đang nấu canh gừng, mùi lan khắp không gian, anh đang cho đường đỏ vào.
“A Hành…”
Hoắc Cận Hành thấy cô thức dậy, anh múc một bát canh gừng, xác nhận mùi vị ổn mới bưng một bát đến cho cô.
“Dậy rồi.” Anh mỉm cười.
“Vâng.”
Hoắc Cận Hành kê gối sau lưng cho cô, anh đưa bát nước gừng cho cô: “Uống cho nhuận họng, cẩn thận nóng.”
Hạ Thụ ngoan ngoãn nhận lấy, thấy anh vẫn nhìn chằm chằm mình, cô duỗi bàn chân nhỏ ra khỏi chăn.
Quá nóng.
Như vậy mới mát mẻ hơn một chút.
Hoắc Cận Hành không quay đầu lại, dịu dàng nhìn cô, nhưng trong khoảnh khắc cô duỗi chân ra, anh bỗng nói nghiêm nghị: “Cho chân vào.”
Hạ Thụ vội rụt chân lại, cô bị sặc, bắt đầu ho khan.
Hoắc Cận Hành vội vỗ lưng cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô nghẹn đến đỏ mặt, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “A Hành, anh có mắt sau gáy sao?”
Rõ ràng anh…
Anh cười ung dung: “Không có.”
Chẳng qua tâm tư đều đặt hết trên người cô.
Uống canh gừng làm chảy mồ hôi, cô vốn đã nóng, uống xong càng thấy ngột ngạt hơn.