Sắc mặt Tiểu Vũ lập tức thay đổi, ánh mắt sắc bén như dao, ánh lên vẻ lạnh lùng: “Chị không hiểu đâu! Được gả cho Thương Lân đại nhân là phúc phận của tất cả phụ nữ trong làng!”
Tiểu Mộc liền hỏi ngược lại: “Phúc phận đó cô có muốn không?”
“Thương Lân đại nhân anh tuấn vô song, đương nhiên ta muốn.”
Tiểu Vũ không chút do dự nói ra câu đó, đôi má đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt ngập tràn mộng mơ.
Nàng đắm chìm trong mê đắm: “Nếu có thể, ta nguyện được cùng A Tỷ xuất giá.”
Tiểu Mộc kinh ngạc vô cùng: “Hai chị em chung chồng, đây là kiểu táo bạo nhất tôi từng thấy trong truyện.”
Lâm Khê nhướn mày, vặn tai nó: “Ồ, tiểu tinh linh thông thái của ta, cả loại sách đó mà cũng dám đọc.”
Tiểu Mộc cười hì hì: “Chủ nhân, tình cờ thôi mà, người cũng biết đó, ngày xưa em từng sống trong cả một khu rừng nhỏ, chuyện của các đôi tình nhân loài người cũng chỉ có thế.”
Vừa nói, nó vừa lườm Tiểu Hỏa bên cạnh: “Tiểu tinh linh thích phóng hỏa đáng lẽ phải bị nhốt lại.”
Tiểu Hỏa trốn ra sau lưng Lâm Khê, nhỏ giọng cãi: “Chủ nhân, em không làm gì hết, nếu nhốt thì nhốt chung.”
Lâm Khê kéo hai đứa ra: “Được rồi, làm chính sự thôi.”
Cô nhìn cô gái trẻ mặt đang thẹn thùng, giọng bình thản: “A Nhược khi nào thành thân?”
Tiểu Vũ cúi đầu, chôn mặt vào ngực, nước mắt tuôn ra.
Không biết là buồn cho A Tỷ sắp xuất giá, hay vì đau lòng khi Thương Lân đại nhân sắp lấy vợ.
Trưởng thôn già mỉm cười, đôi mắt ti hí đầy vẻ hân hoan: “Tối nay canh tư giờ Tý, hoan nghênh mọi người tới tham dự.”
Canh tư giờ Tý, tức là nửa đêm.
Gả con gái vào lúc giữa khuya, phong tục của ngôi làng này thật kỳ lạ, chắc chắn không bình thường.
Lâm Khê đáp: “Chúng ta sẽ tham gia.”
Trưởng thôn càng thêm phấn khởi: “Hà hà!”
Ông ta cúi rạp xuống đất, hai mắt gần như áp vào bùn đất, giọng eo éo chói tai vang vọng khắp nơi.
Một chiếc bàn lớn bằng gỗ đỏ bày sẵn trên bờ biển, chất đầy gà vịt cá thịt, trái cây rừng tươi rói, bánh ngọt tinh xảo v.v.
Trưởng thôn đốt một cây nhang, miệng lầm rầm cầu khấn: “Hải thần đại nhân, hôm nay tiểu nữ kết duyên cùng ngài, từ nay làng ta mong được ngài phù hộ, cầu mưa thuận gió hòa…”
Tiểu Vũ quỳ bên cạnh khóc nức nở: “Hu hu, A Tỷ…”
Rèm kiệu bị gió thổi tung, một cô gái trong bộ hỉ phục đỏ rực từ từ bước xuống, giọng nói dịu dàng vô cùng: “Tiểu Vũ, hải thần đại nhân là người tốt.”
“Đúng vậy, Thương Lân đại nhân là người tốt.”
Tiểu Vũ ngơ ngác trong giây lát, bỗng nở nụ cười rạng rỡ, quét sạch mọi vẻ bi thương.
Tiểu Thủy không hiểu: “Sao cô ấy lại vui rồi?”
Lâm Khê đi sau một bước, nhìn chiếc bàn đỏ đầy đồ ăn, hiểu ra phần nào: “Dân làng không phải đang làm lễ cưới mà là hiến tế, A Nhược trong bộ hỉ phục chính là vật tế.”
Tiểu Mộc bừng tỉnh: “Em đã đọc qua truyện như vậy, dân làng cứ ba năm lại chọn một cô gái xinh đẹp ném xuống sông, dâng làm vật tế cho hà bá, cầu được che chở.”
Tiểu Thổ chống nạnh giận dữ: “Thần thánh gì mà lại ăn thịt người, bắt được là phải đánh cho một trận.”
“Có lý đấy.”
Đám tiểu tinh linh tức tối sôi sùng sục.
Hải thần mà xuất hiện, sẽ nhào vào đánh ngay!
Lâm Khê luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Dùng thiếu nữ làm vật tế là dân làng, hiến tế bò dê cũng là dân làng, vậy mà hải thần mãi vẫn chưa xuất hiện.
A Nhược sắp xuất giá nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn chủ động bước về phía biển, nôn nóng muốn lao tới chỗ hải thần.
Kẻ ác rốt cuộc là ai?
Bỗng một tiếng “Bốp!” vang lên——!
Sóng biển cuồn cuộn, trời đất tức khắc đổi sắc.
Trưởng thôn dẫn đầu dân làng quỳ xuống, cúi đầu sát đất.
“Cung nghênh hải thần đại nhân.”
“Cung nghênh hải thần đại nhân.”
A Nhược cũng quỳ xuống, tấm mạng đỏ phủ mặt khiến ngũ quan mờ mịt không rõ.
Ngoại trừ nhóm người của Lâm Khê, cả làng chỉ còn Tiểu Vũ là không quỳ.
Nàng nhìn chăm chú vào từng đợt sóng, dường như đang ngẩn ngơ.
Một con sóng lớn ập lên bàn đỏ, cuốn hết đồ cúng.
Tiểu Thủy nắm chặt tay: “Ông ta đến rồi!”
Giữa biển cả, một thân hình cao lớn dần dần hiện ra, chiếc đuôi cá xanh thẫm lúc ẩn lúc hiện.
Người chưa đến, tiếng ca đã vang lên.
“Ta ta ta ta ta ta~~”
Giai điệu bi thương, giọng hát sâu lắng, giống hệt như khúc ca đã nghe bên hồ nước nóng.
Tiểu Thủy thốt lên kinh ngạc: “Hải thần là giao nhân!”
Mặt biển dập dờn những gợn sóng, một cái đuôi cá rộng lớn vẫy lên, màu xanh đậm như biển sâu lấp lánh ánh sáng mờ ảo.
Nhìn lên phía trên, lớp vảy cá bao phủ quanh eo và bụng thon gọn, đường nét n.g.ự.c và lưng uyển chuyển, đầy quyến rũ, và vòng hông hơi cong mang theo một sức hấp dẫn c.h.ế.t người.
Làn da trắng trẻo, đôi môi mỏng không cần tô vẽ mà vẫn đỏ hồng, sống mũi cao, và đặc biệt nhất là đôi mắt xanh biếc như chứa đựng hàng ngàn vì sao.
Hắn đứng đó, thu hút mọi ánh nhìn.
Trời đất cũng nghiêng ngả vì hắn, biển cả dường như tràn ngập trở lại.
Không hề phóng đại khi nói rằng Thương Lân là người đàn ông đẹp nhất thế gian.