Anh ta quay sang hỏi Lâm Khê: “Đại sư, cô nghĩ sao?”
“Không cần nghĩ gì hết, trực tiếp bắt ma thôi.” Lâm Khê đứng dậy bước tới: “Dẫn tôi đến nhà anh, vài phút là xong.”
Trang Nghị ngạc nhiên: “Không đợi đến tối à?”
Lâm Khê thản nhiên đáp: “Lãng phí thời gian, đi thôi.”
Hôm nay đã tính hai mươi quẻ, thời gian gấp rút, cần nhanh chóng giải quyết. Ngày mai không định đến đây nữa, cô muốn cùng Phó Kinh Nghiêu chuẩn bị đồ đi du lịch.
Quý Hành vội chạy đi mở xe: “Anh bạn nhanh lên, theo kịp nhịp độ của đại sư đi.”
Trang Nghị vẫn chưa quen: “Nhanh vậy sao?”
Tưởng rằng phải chuẩn bị nhiều đồ lễ rồi bày trận pháp, nhảy múa cầu thần trong phòng chứ.
Đại sư vừa sốt sắng vừa có vẻ qua loa, chỉ mong mọi việc thuận lợi.
Trang Nghị sải bước theo: “Đại sư, tôi đây.”
Trong đám đông, Tô Tử Khôn vươn cổ nhìn theo: “Đại sư đi nhanh thật, vèo một cái đã mất hút, còn chưa nghe chuyện đã đi đâu mất rồi.”
Bác gái Hà mỉm cười: “Cậu không hiểu đâu, sau này đệ tử của đại sư sẽ kể lại cho, cứ ngồi đây đợi là được.”
“À à, cảm ơn bác Hà đã nói.” Tô Tử Khôn đảo mắt, thấy phản ứng của đại sư có gì đó không đúng.
Anh ta hạ giọng, ghé sát nói nhỏ: “Đại sư hớt hải thế này, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.”
Giang Tế sững sờ: “Có chuyện rồi, vậy tôi…”
Tô Tử Khôn nhanh tay kéo anh ta lại: “Ngồi xuống đi, theo kinh nghiệm đọc truyện của tôi, đại sư sốt ruột chắc chắn là có liên quan đến chồng của cô ấy, muốn cược không?”
Giang Tế không có cảm tình với người em rể chưa từng gặp mặt, lạnh nhạt đáp: “Đừng nhắc đến gã đó trước mặt tôi.”
Tô Tử Khôn chống cằm: “Tôi nghĩ đại sư rất yêu chồng cô ấy đấy, nếu cậu chống đối với gã, nhất định sẽ bị đánh.”
“Tôi không tin.” Giang Tế tự tin vô cùng: “Cô ấy sẽ không đánh tôi, không bao giờ.”
Tô Tử Khôn lập tức tìm người làm chứng: “Bác gái Hà, bác từng gặp chồng của đại sư chưa?”
“Gặp rồi chứ.”
Nhắc đến chuyện này, bác gái Hà hăng hái hẳn lên.
“Chồng của đại sư là người tốt nhất trên đời, đẹp trai vượt cả ngân hà, thân hình mạnh mẽ hơn cậu cả mấy chục lần, một cái đồng hồ của anh ta thôi, cậu có làm mười đời cũng mua không nổi…”
“Cậu đừng ganh tị, càng không nên đố kỵ, đại sư và chồng của đại sư là những người cậu không với tới được đâu.”
Nụ cười của Tô Tử Khôn bỗng dưng cứng lại.
Bác này giỏi nói chuyện đấy, có muốn sống không vậy.
Anh ta cũng là con một của nhà họ Tô, đồng hồ nào mà chẳng mua được, chỉ cần muốn là có cả trăm cái.
Mang một nửa rồi vứt đi một nửa, đeo đầy đồng hồ nhảy múa giữa đường.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Tô Tử Khôn tò mò muốn biết chồng của đại sư là ai mà lại được bác Hà ca tụng đến thế.
Hy vọng có ngày sớm gặp mặt.
……
Lúc này, ba người đứng trước cửa nhà Trang Nghị.
Lâm Khê ngáp dài: “Mở cửa đi, không thì cũng được, mang cho tôi cái ghế.”
Trang Nghị nhanh nhẹn mở cửa: “Mời đại sư vào, nhà tôi không bừa bộn đâu.”
Phòng tuy nhỏ nhưng gọn gàng sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp ngay ngắn, trên tường treo một tấm ảnh gia đình.
Sạch hơn nhà Lư Tử Ngang cả trăm lần.
Lâm Khê ngồi xuống ghế sô pha: “Anh có chị gái nhỉ.”
Trang Nghị gật đầu: “Bố tôi sức khỏe yếu, mẹ lại bị mù, chị gái phải bỏ học giữa chừng đi làm để tôi có thể học đại học.”
“Tôi rất biết ơn chị mình, chị ấy luôn nhắc tôi dù ở đâu cũng phải yêu đời.”
Vừa nói, mắt Trang Nghị dần đỏ lên, tay khẽ vuốt ve bức ảnh trên tường: “Giờ chị ấy ở quê chăm sóc bố mẹ, còn tôi ra ngoài làm việc.”
“Làm thêm thời sinh viên vừa nhàn vừa lương cao, không vất vả.”