Giang Tế chặn ở phía trước, vừa mở miệng đã đầy vẻ chất vấn: "Em lại định làm gì nữa? Bài học lần trước chưa đủ sao? Cứ nhất định phải tự đẩy mình vào nguy hiểm, em có biết anh và anh cả đã tìm em bao lâu không?"
Trước mặt có anh hai chắn đường, sau lưng bị Tô Tử Khôn kéo lại, Giang Trì kẹt ở giữa, muốn giải thích nhưng lại không có hứng giải thích.
Cậu lạnh lùng nói: "Không cần anh lo, tránh ra!"
Tô Tử Khôn càu nhàu: "Cậu ba Giang, nói năng kiểu gì vậy, gặp anh mà không chào hỏi, còn dám cãi bướng."
Nhà có cậu em thích gây rối, thật phiền phức.
May mà anh ta là con một, chẳng có anh chị em gì, cũng không phải tranh giành gia sản.
Tô Tử Khôn bám chặt vào chân Giang Trì như bạch tuộc: "Hôm nay… mọi người đừng hòng đi đâu."
Giang Trì bất lực: "Buông ra!"
"Không buông, giỏi thì đánh cả tôi đi."
"Tôi sẽ đánh thật đấy."
"Nếu cậu dám đánh tôi, nhà họ Tô nhất định sẽ đối đầu với anh cả cậu, không chỉ nhà họ Tô mà còn nhà họ Hạ, ông ngoại rất cưng tôi, ai sợ ai?"
Giang Trì nhớ tới gương mặt lạnh băng của anh cả, cuối cùng từ bỏ kháng cự, để mặc cho Tô Tử Khôn muốn làm gì thì làm.
Có anh hai ở đây, anh ta 90% sẽ không dám ra tay thật.
Lỡ như… Giang Trì không muốn gây rắc rối cho anh cả.
Anh cả để leo lên vị trí tổng tài Giang Thị đã rất vất vả, đám chú bác luôn tìm cách gây chuyện.
Giang Trì đút tay vào túi: "Tuỳ anh."
Tô Tử Khôn lén giơ tay làm dấu chiến thắng: "Giang Tế, tôi đã khống chế được em trai cậu rồi, lợi hại chưa."
Chưa kịp vui mừng, phía sau vang lên một giọng nói: "Đừng chặn cửa của tôi, có đánh thì ra ngoài mà đánh."
Tô Tử Khôn lườm cậu: "Thằng nhóc hư, nói gì cho tử tế vào."
Giang Trì đáp trả: "Tôi đã trưởng thành."
"Thân thể trưởng thành, nhưng tâm trí vẫn là một đứa trẻ." Tô Tử Khôn xắn tay áo: "Tôi sẽ dạy dỗ lại cậu tử tế…"
Giang Tế ngắt lời cãi vã của hai người: "Tô Tử Khôn, câm miệng!"
Tô Tử Khôn bực dọc, tại sao lại bắt anh ta câm miệng.
Có lòng lại bị xem là đồ vô ơn, không thèm đếm xỉa đến người nào đó thiên vị, hừ!
Lâm Khê liếc nhìn ba người: "Giải tán đi."
"Dạ." Tô Tử Khôn lập tức bước tới, xách túi lên: "Đại sư, tôi báo với cô, đây là đặc sản ở thảo nguyên chúng tôi vừa quay về, bảo đảm ngon lành, độc đáo, cô nhất định phải nếm thử."
Giang Trì nhìn người này rồi lại nhìn người kia.
Người quản lý của anh hai và đại sư lại vô cùng thân thiết, như bạn bè lâu năm.
Họ quen nhau từ trước!
Bảo sao gần đây anh hai không về nhà, thì ra là trốn trong Thần Toán Đường nghe ngóng tin tức.
Giang Trì bắt được nhược điểm, nhướng mày cười nhạt: "Chuyện hôm nay, mong anh giữ bí mật, và em cũng sẽ làm như vậy."
"Anh hai cũng không muốn anh cả biết anh suốt ngày ở đây la cà."
Giang Tế thu ánh mắt lại, khuôn mặt thoáng trầm xuống: "Em đang đe dọa anh?"
Không hổ danh là thiếu niên thiên tài, đầu óc xoay chuyển nhanh thật, giờ còn học được cách đe dọa anh trai mình.
Nhưng quả thật, cậu đã đe dọa thành công, Giang Tế nhất thời không biết phải làm thế nào.
"Đôi bên cùng có lợi thôi." Giang Trì rút một tay ra, mặt không đổi sắc nói: "Anh hai, hợp tác vui vẻ."
Giang Tế đồng ý: "Hợp tác vui vẻ, còn về anh cả…"
"Anh yên tâm, em sẽ lo liệu." Giang Trì mỉm cười tự tin: "Anh cả tuyệt đối sẽ không phát hiện."
Giang Tế thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng: "Em đến Thần Toán Đường tìm đại sư Lâm làm gì?"
Giang Trì đáp đơn giản: "Nợ tiền, trả nợ."
"Việc không nên chậm trễ, em về trước đây."
Giang Tế tin tưởng vào trí thông minh của em trai.
Thêm một người giữ bí mật, bớt đi một phần nguy cơ bị lộ.
Anh cả, thật xin lỗi.
…
Lúc này, Giang Đình đang ngồi trong xe, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng, bầu không khí toát ra vẻ áp lực đến đáng sợ.
Thuộc hạ bẩm báo đầy đủ: "Giang tổng, cậu hai và cậu ba đã đạt thỏa thuận, một người không muốn ngài biết việc thường xuyên đến Thần Toán Đường hóng chuyện, một người không muốn ngài biết việc lén trốn khỏi Giang gia."
"Họ… ờm…"
Những lời còn lại, không cần nói cũng hiểu.
Giang Đình đặt tài liệu xuống, ánh mắt sâu hơn vài phần: "Bọn chúng đúng là có bản lĩnh, liên kết với nhau để lừa dối tôi, hừ!"
Thuộc hạ cúi đầu khom lưng, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.