Phó Kinh Nghiêu quay người lại, đáy nồi bốc lên một ngọn lửa lớn, lửa suýt chút nữa làm cháy quần áo.
Lâm Khê lập tức kéo anh ra, rút bùa băng ra ném vào trong.
Ầm!
Lửa tắt rồi, nồi nổ rồi.
Nhà bếp rối tung lên, hai người nhìn nhau chằm chằm.
Lâm Khê nuốt nước bọt: "Nếu v.ú Ngô biết bếp thành ra thế này, chắc sẽ g.i.ế.c chúng ta, phải không?”
Phó Kinh Nghiêu vừa khóc vừa cười: "Lỗi của anh, anh sẽ lén gọi người đến dọn dẹp sạch sẽ, thay cái nồi giống hệt, v.ú Ngô sẽ không phát hiện ra đâu.”
“Ý hay đấy.” Lâm Khê xoa bụng: "Giờ thì vấn đề là, đi đâu để ăn đây?”
Phó Kinh Nghiêu suy nghĩ một lát: "Trưa nay mình đến công ty, xong cuộc họp anh sẽ dẫn em đi ăn tiệc lớn.”
Lâm Khê gật đầu: "Đi, đi thôi, mau ngắt điện đi, kẻo nổ thêm lần nữa. Lẽ ra em không nên dùng bùa băng mà phải dùng bùa vàng để dập lửa, vừa rồi đúng là ngớ ngẩn.”
Phó Kinh Nghiêu lấy điện thoại ra nhắn tin: "Khê Khê, đừng nghĩ về chuyện đó nữa, chỉ là cái nồi thôi, anh đã gọi người xử lý rồi.”
“Được, không nghĩ nữa.” Lâm Khê ngồi vào ghế phụ như thường lệ, cùng anh đến công ty.
Hôm nay cô không thể đến Thần Toán Đường để xem bói, liền nhắn tin báo Tiền Phú Quý một tiếng.
[Phú Quý, hôm nay không mở cửa, mai tính tiếp]
Tiền Phú Quý mãi không trả lời.
Trước giờ, ông ta luôn trả lời rất nhanh.
Đêm qua, Tiền Phú Quý đã đưa Trần Thanh Nghiên về nhà, về ngôi nhà nào thì không rõ.
Đã nhiều năm không gặp, chắc chắn hai người họ phải ôn chuyện, sau đó…
Lâm Khê nhướn mày, tìm avatar của Quý Hành.
[Tiểu Hành Tử, hôm nay đóng cửa]
Người độc thân trả lời tin nhắn nhanh như chớp.
[Chị đại, sao chị không nói sớm, em đợi trước cửa ba tiếng rồi! Ba tiếng liền! Chị không đến, Phú Quý cũng không, không biết ông ta đang nằm hưởng thụ ở nơi nào, em muốn khóc c.h.ế.t mất thôi (hình ảnh)(hình ảnh)(hình ảnh)]
Quý Hành gửi một loạt ảnh mèo khóc, oán khí dường như tràn qua màn hình.
Lâm Khê trả lời.
[Tiểu Hành Tử đừng buồn, mau về với các cô vợ figure của em đi]
[Có lý, vợ người khác chỉ có một, nhưng em thì khác, em có ba nghìn giai nhân, chị Hoa, em Lệ, mẹ nhỏ Mỹ, chị Hằng… Chị đại giúp em chọn ai đẹp nhất?]
[???]
Lâm Khê tắt điện thoại, không thèm để ý đến tên biến thái Quý Hành nữa.
Phó Kinh Nghiêu thấy sắc mặt cô thay đổi liên tục, bèn hỏi: “Khê Khê, còn nghĩ chuyện bếp núc sao, anh đã nhắn v.ú Ngô, mấy ngày này đừng đến Đế Cảnh Viên rồi.”
Lâm Khê lắc đầu, không nhắc đến chuyện của Quý Hành.
Xe nhanh chóng đến trước tòa nhà công ty, hai người tay trong tay đi vào nhà ăn.
Lần trước Lâm Khê đã đến một lần, nhà ăn của công ty lớn quả là cái gì cũng có, còn ngon hơn nhiều so với mấy quán nhỏ bên ngoài.
Vừa vào trong, nhà ăn vốn ồn ào lập tức im phăng phắc, mọi người như thể bị bấm nút dừng.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm.
Ôi trời! Phó tổng?!!
Hôm nay tranh thủ vào sớm năm phút để giành phần ăn, Phó tổng có phát hiện ra không nhỉ?
Không đâu, không đâu chứ?
Phó Kinh Nghiêu hắng giọng: "Mọi người cứ làm việc của mình, tôi đưa vợ đến ăn trưa thôi.”
“Ha ha, Phó tổng chào anh, chào mợ chủ.”
Một người dẫn đầu, những người khác liền đồng thanh: "Chào Phó tổng, chào mợ chủ.”
Phó Kinh Nghiêu khẽ gật đầu, cầm lấy hai khay đồ ăn, giọng nửa đùa nửa thật: "Các cô trong bếp của công ty chưa bao giờ run tay, đảm bảo ai cũng được ăn no.”
Các cô trong bếp vội gật đầu: "Đúng rồi, mợ chủ cần gì xin cứ nói.”
Các món ăn đủ kiểu bày ra trước mắt, nào là vịt quay, gà nướng, chân giò nấu tàu hũ, thịt xào ớt, sườn chua ngọt, đậu hũ om thịt, bánh bao kiểu Đông Bắc, v.v.
Món Quảng, món Tương, món địa phương, món Hoài Dương, các món ăn vùng miền được bày biện phân loại đầy đủ.
Ngoài món mặn, còn có tráng miệng kiểu Trung và kiểu Tây, trái cây theo mùa, thức uống quen thuộc và cả những thức uống lạ lẫm.
Tóm lại, Lâm Khê nhìn mà không kiềm được, nước miếng sắp chảy ra: "Công ty của anh có đãi ngộ tốt thế này, em muốn đến làm, ngày ngày ở đây ăn ngủ luôn.”
“Không phải công ty của anh, là công ty của chúng ta.” Phó Kinh Nghiêu chỉnh lời cô, ghé sát tai cô thì thầm: "Khê Khê làm trợ lý riêng cho anh thế nào?”
Mặt Lâm Khê nóng bừng: "Ha ha, sự nghiệp bày quán của em không thể bỏ được, nếu không mấy ông bà cụ sẽ đuổi g.i.ế.c em mất, ăn cơm đã nào.”