Lâm Khê không biểu lộ cảm xúc, thứ chui ra từ mảnh vỡ tuyệt đối không phải là thứ tốt.
Cô túm lấy cổ áo của bóng dáng kia: “Ngươi là ai? Là hình dạng gốc của quái vật gián nhện à?”
“Cô nương, xin hãy buông tay!”
Quỷ ảnh hoảng loạn, giữ chặt cổ áo, đôi tai lập tức đỏ lên.
“Ta là người vùng Đông Hương, họ Liễu tên Phù Phong tự Nguyên Tu, năm năm trước đỗ tú tài, kiếm sống bằng nghề dạy học tại học đường. Không biết đã đắc tội chỗ nào với cô nương, tại hạ xin lỗi trước.”
Liễu Nguyên Tu chắp tay thi lễ, ánh mắt trong trẻo không tì vết.
Lâm Khê hỏi thẳng: “Linh hồn ngươi sao lại nằm trong mảnh vỡ?”
Liễu Nguyên Tu không hiểu câu hỏi của cô: “Linh hồn là gì? Mảnh vỡ là gì?”
Hắn quét mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy ngờ vực: “Đây là đâu? Xin cô nương thả ta về nhà, ngày mai ta phải lên kinh dự thi, thật sự không thể chậm trễ.”
Lâm Khê bất động, nhìn chằm chằm vào hắn.
Liễu Nguyên Tu chợt nhận ra điều gì, xấu hổ đỏ mặt: “Cô nương, cô cô cô! Sao có thể ăn mặc như thế này đi ra ngoài? Thật tổn hại thuần phong mỹ tục!”
“Bớt nói nhảm! Triều đại của ngươi đã diệt vong từ lâu rồi!” Lâm Khê đưa tay kéo quỷ ảnh ra khỏi mảnh vỡ.
Người tự xưng là Liễu Nguyên Tu này hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là đang giả vờ ngu ngốc.
“Á! Á!”
Liễu Nguyên Tu hét lên, trạng thái linh hồn không ổn định, lúc trắng lúc đen.
Ở góc phòng, Tịnh Nguyên đạo trưởng thấy tiểu sư tổ đã đánh xong, nhanh chóng chạy tới hóng chuyện.
Lần đầu gặp được chủ nhân quỷ vực, phải đến xem kỹ mới được.
Vân Ngạn ngăn sư phụ lại: “Sư phụ!”
Tịnh Nguyên đạo trưởng chính trực nghiêm trang nói: “Làm gì thế? Đừng chắn ta, nam quỷ này chắc chắn không đơn giản, chúng ta phải giúp tiểu sư tổ.”
Vân Ngạn cạn lời, đánh xong rồi còn giúp cái gì, sư phụ lại muốn nghe chuyện bát quái.
Tịnh Nguyên đạo trưởng đột nhiên chỉ lên trời: “Đồ đệ, mau nhìn, có con gián khổng lồ biết bay!”
Vân Ngạn vô thức quay đầu lại.
Nhân cơ hội này, Tịnh Nguyên đạo trưởng trườn đến bên cạnh Lâm Khê, cười híp mắt chào: “Tiểu sư tổ, tôi đến đây.”
Lâm Khê không có thời gian quan tâm đến lão già, tập trung kéo linh hồn của Liễu Nguyên Tu, thậm chí đã dùng đến không ít khí tím.
Kỳ lạ thật, linh hồn của hắn dường như hòa vào làm một với mảnh vỡ, dù dùng bao nhiêu sức cũng không kéo ra được.
Đôi mắt của Liễu Nguyên Tu đỏ ngầu, hắn không ngừng gào lên: “Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì?!”
Một luồng âm khí nóng rực bốc ra từ người hắn, liên tục lan rộng, khiến cả không khí cũng sôi trào.
Tịnh Nguyên đạo trưởng nhảy múa tại chỗ, nhảy trái một cái, nhảy phải một cái, thổi điên cuồng: “Phù phù… Nóng quá!”
Lâm Khê đẩy ông ta ra: “Lão già, tránh xa một chút cho an toàn.”
Tịnh Nguyên đạo trưởng lập tức rời khỏi vùng khí nóng, nhanh chóng lùi lại: “Được rồi, tiểu sư tổ.”
Chuyện này khó nhằn quá, không hóng nổi.
Vừa rồi cảm giác như sắp chín tới nơi, giống hệt như ngâm mình trong nước sôi một trăm độ.
Tiểu sư tổ lại không hề hấn gì, ông ta cực kỳ khâm phục.
Tịnh Nguyên đạo trưởng trợn mắt nhìn nhưng không thấy rõ, xung quanh tối om, chỉ nghe được tiếng hét thảm.
“A a a! Dựa vào cái gì?!”
Phần thân trên của Liễu Nguyên Tu đã bị kéo ra ngoài.
Lâm Khê điều khiển khí tím, khẽ vạch một đường trên mảnh vỡ, sức mạnh kéo đầy bí ẩn lập tức biến mất.
Cả người Liễu Nguyên Tu lộ ra, phần thân dưới của hắn không phải là đôi chân, mà là những xúc tu dày đặc.
Trứng màu nâu phủ đầy trên mỗi chiếc xúc tu, lớp này chồng lớp kia, khiến người ta lạnh sống lưng.
Lâm Khê giật mình, suýt nữa ném quỷ trong tay đi.
Quái vật gián quả nhiên cao tay, ký sinh trứng lên đôi chân của Liễu Nguyên Tu, không hổ danh là loài gián không thể bị tiêu diệt.
Lâm Khê rất muốn bóp nát từng quả trứng ghê rợn kia, nhưng làm thế thì dịch nhớt sẽ b.ắ.n ra khắp nơi.
Thôi, cứ nổ tan tành đi cho xong.
Lâm Khê rút ra một nắm bùa sét.
Liễu Nguyên Tu nhìn thấy những thứ ở phần thân dưới của mình, đồng tử chấn động.
Hắn ra sức vẫy tay: “Không, đừng!!”
Những tia sét to lớn đồng loạt giáng xuống, Liễu Nguyên Tu nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy.
Sao lại thành ra thế này?
Ngày hôm trước, hắn rõ ràng còn đang ở nhà chuẩn bị cho kỳ thi, ngày hôm sau lại đến nơi quái dị này, gặp một nữ nhân kỳ lạ.
Hắn c.h.ế.t rồi, mẹ hắn phải sống sao đây?
Con trai bất hiếu, không thể phụng dưỡng mẫu thân, xin đừng nhớ thương!