Một luồng sáng tụ lại trên không trung, biến thành một sợi chỉ trắng mảnh.
Lâm Khê nắm sợi chỉ trắng, cảm nhận luồng khí đang tuôn trào không ngừng.
Trong đầu cô hiện lên từng khung cảnh, cuối cùng dừng lại ở một màn đen vô tận, không thể nhìn rõ cũng không thể chạm tới.
Bịch—!!
Lâm Khê đột ngột mở mắt, tim đập thình thịch, cảm giác vừa rồi vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Âm thanh kỳ quái ấy dường như vọng về từ dòng sông lịch sử xa xưa, lại cũng giống như một phần cơ thể cô, chẳng khác gì bụng đang đói cồn cào.
Phải nhanh chóng tìm ra nguồn gốc quỷ vực, cứu lấy thành phố này, không thể để những thứ khác gây ảnh hưởng.
Lâm Khê tập trung tinh thần, một luồng sức mạnh bí ẩn đang ngăn trở cô. Cô cố gắng nắm chặt sợi chỉ trắng, phá vỡ từng tầng chướng ngại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh.
Lần này, mọi thứ rõ ràng hơn bao giờ hết, cô đã thấy được.
Những rặng cây xanh rì, con đường nhỏ quanh co, và một đạo quán phủ đầy khói hương, trên biển hiệu viết ba chữ lớn.
Nguyên Thanh Quán!!!
Sợi chỉ trắng hóa thành tro, lòng Lâm Khê càng thêm bất an, cô chậm rãi nói từng chữ một.
“Mảnh vỡ được giấu ở Nguyên Thanh Quán.”
Vẻ mặt vốn lạnh lùng của Vân Ngạn bỗng lộ rõ sự kinh ngạc: “Nguyên Thanh Quán, sư phụ ở đó!!”
Từ nhỏ anh ta đã nghe rằng An Xuyên rất an toàn, hiếm khi có yêu ma quỷ quái xuất hiện. Vì vậy, cục Quản lý Đặc biệt không lập phân cục ở đây. Mọi người đều ngầm hiểu rằng An Xuyên là mảnh đất phúc lành, nhưng lại quên mất rằng bóng tối và ánh sáng như cặp song sinh, nơi nào có ánh sáng, nơi đó cũng có bóng tối.
An Xuyên hiếm khi xuất hiện yêu ma quỷ quái vì dưới lòng đất đang ẩn giấu một con quỷ mạnh mẽ, khiến các loài quỷ nhỏ khác không dám ló mặt. Dưới ánh sáng mặt trời thường ẩn chứa một bóng tối còn lớn hơn, và sau mấy trăm năm yên bình, hôm nay An Xuyên đã phải đối diện với kiếp nạn lớn nhất của mình.
Lăng Tiêu lo lắng nói: “Nếu sư phụ và các sư bá đối mặt trực tiếp với Quỷ Vực, liệu có bao nhiêu phần thắng?”
Sách ghi rằng Quỷ Vực mà Quỷ Vương tạo ra là một thế giới riêng, phạm vi bao phủ tùy thuộc vào sức mạnh của hắn. Nhưng Quỷ Vực trên bầu trời An Xuyên lại vô cùng kỳ lạ, họ không hề tìm thấy chút hơi thở nào của Quỷ Vương.
Lăng Tiêu nảy ra một suy đoán táo bạo: “Quỷ Vực thành tinh rồi! Nó đã có ý thức của riêng mình!!”
“Những điều đó không quan trọng.” Lâm Khê bình thản nói: “Dù là Quỷ Vực tinh quái hay Quỷ Vương, tất cả đều phải chết! Chúng ta lập tức xuất phát đến Nguyên Thanh Quán.”
Cô lấy ra một nắm bùa chú từ trong túi: “Quý Hành, cậu giữ lấy, ở lại đây bảo vệ ba người bình thường kia, đợi tôi quay lại.”
“Gì cơ?!” Quý Hành có chút bất ngờ.
Nghĩ lại, điều này cũng không có gì lạ.
Cậu ta theo chân chị đại đi khắp nơi, đã đánh bại cương thi, bắt được cả lệ quỷ, từ lâu không còn là Tiểu Hành yếu đuối trước kia. Bảo vệ bạn học thôi mà, cậu ta hoàn toàn có thể làm được.
Quý Hành nghiêm túc nhận lấy bùa vàng, ánh mắt kiên định: “Chị đại, cố lên! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, chị không cần phải lo cho chúng tôi.”
Lâm Khê nắm chặt thanh kiếm đào nhỏ: “Vân Ngạn và Lăng Tiêu, đi theo tôi.”
Hai người đứng sau lưng cô, đồng thanh đáp: “Xin tuân lệnh tiểu sư tổ.”
Lăng Tiêu đột nhiên lên tiếng: “Tiểu sư tổ, tôi biết một con đường tắt, đi bộ khoảng nửa tiếng là đến Nguyên Thanh Quán.”
“Đi bộ quá chậm.” Lâm Khê ngước nhìn ánh sáng trắng trên đầu, tụ linh khí vào thân kiếm.
“Dùng Quỷ Vực xuyên không gian, trực tiếp đến Nguyên Thanh Quán.”
Lăng Tiêu ngẩn người một lúc: “Tiểu sư tổ, cô định vào lại Quỷ Vực ư? Cổng chưa mở, chúng ta làm sao vào?”
Lâm Khê gằn từng chữ: “Đã vào được thì nhất định có thể vào lại, nếu không có cổng thì chúng ta sẽ c.h.é.m toạc Quỷ Vực, tạo ra một cổng vào!!”
Cô vung kiếm.
Trong chớp mắt, gió nổi lên cuồn cuộn, sấm sét chớp lóe.
Bầu trời xám xịt nhạt đi đôi chút, ánh sáng trắng di chuyển chậm chạp, dường như muốn trốn chạy. Luồng kiếm khí sắc bén đập mạnh xuống, mở toang một lỗ lớn, ánh sáng trắng run rẩy không ngừng rồi cuối cùng rơi xuống mặt đất.