Trong mơ ông ta cũng không ngờ, lần tái ngộ với bạn học Trần lại trong hoàn cảnh thế này.
Ông ta là bệnh nhân, bạn học Trần là bác sĩ, thật là mất mặt quá.
Nhưng nằm viện cũng đồng nghĩa có thêm cơ hội gặp bà ấy.
Nghĩ đến đó, vết thương đột nhiên không còn đau nữa.
Tiền Phú Quý cười ngây ngô: “Bác sĩ Trần, cậu về nghỉ ngơi đi, tôi tự lo được mà.”
Trần Thanh Nghiên khẽ nhíu mày: “Một mình thì không ổn đâu, ăn uống hay đi vệ sinh đều bất tiện. Số điện thoại người nhà cậu là gì, tôi sẽ gọi họ đến chăm sóc cho cậu.”
Tiền Phú Quý cúi đầu, ánh mắt u buồn: “Người nhà của tôi... đều qua đời cả rồi.”
Ông bà ông ta mất mười năm trước, bố mẹ cũng mất tám năm rồi. Anh em họ hàng người thì không liên lạc, người thì cũng đã ra đi.
Những người thân cận đều đã mất, chỉ còn lại vài người họ hàng xa…
Trần Thanh Nghiên ngạc nhiên: “Xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi đâu, đây vốn là sự thật mà.” Tiền Phú Quý đột nhiên có chút trầm ngâm: “Số phận do trời định, tôi chỉ có thể mỉm cười chấp nhận, biết làm gì khác đây?”
Trần Thanh Nghiên cúi xuống nhìn ông ta, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Phú Quý, cậu đừng buồn, số phận nằm trong tay mình, những gì đã qua thì đã định, nhưng tương lai có thể thay đổi.”
“Cậu sẽ tìm được hạnh phúc của mình!”
Ánh mắt bà ấy kiên định và mạnh mẽ, sâu trong lòng Tiền Phú Quý khẽ rung động, gợn lên từng đợt sóng.
Bà ấy đang an ủi, đang khích lệ ông ta…
Tiền Phú Quý dời ánh nhìn, tai đỏ ửng: “Thật ra cũng không đến nỗi nào.”
Trước đây có đám em tóc vàng bên cạnh, giờ có đại sư và Tiểu Hành Tử, các ông bà lớn tuổi ai cũng tốt cả.
Lúc bận thì thu tiền thuê nhà, lúc rảnh thì ngồi ăn dưa hóng chuyện.
Trần Thanh Nghiên lấy điện thoại ra: “Phú Quý, kết bạn để có gì gọi cho nhau, tôi phải về khoa rồi.”
Không thể nói mật khẩu được, lỡ nói ra lại lộ tâm tư của mình mất.
Trần Thanh Nghiên cũng không hỏi thêm, mật khẩu là quyền riêng tư mà. Bà ấy lấy điện thoại ra, đặt bên cạnh Tiền Phú Quý.
Tiền Phú Quý thao tác khó khăn, nhờ kỹ năng đánh game nhiều năm, ông ta dùng hai ngón tay nhanh chóng mở khóa màn hình.
“Ha ha, xong rồi.”
Trần Thanh Nghiên quét mã QR, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Tên tài khoản của Phú Quý là “Hoa Khai Phú Quý” ảnh đại diện là một bông mẫu đơn chói mắt.
Cánh hoa đỏ rực ôm lấy một con mèo mắt trợn ngược, kèm theo hai dòng chữ.
“Cả khu phố này tôi là số hai, không phục thì đấu!!”
Tiền Phú Quý liếc qua ảnh đại diện, vô cùng ngượng ngùng.
Chết tiệt! Quên đổi ảnh đại diện rồi, hình tượng của mình tiêu tan mất.
Tiền Phú Quý cười gượng: “Ha ha ha, bất ngờ quá, đứa em họ nghịch phá đấy.”
Trần Thanh Nghiên thắc mắc: “Sao lại là số hai?”
Tiền Phú Quý tiếp tục cười gượng: “Ha ha.”
Ở phố đồ cổ, đương nhiên đại sư Lâm là số một, ông ta là số hai, Tiểu Hành Tử là số ba.
Không ngờ trời tính không bằng người tính, ông ta xui xẻo bị thương, Tiểu Hành Tử thằng ranh ấy lại nhân cơ hội cuỗm mất chìa khóa xe.
Chiếc BMW bạc của ông ta… chiếc xe yêu quý theo ông ta nhiều năm, với kỹ thuật lái của Tiểu Hành Tử, không biết sẽ thành ra thế nào đây?
Trần Thanh Nghiên đặt điện thoại xuống: “Có việc gì thì gọi điện, tôi đi một lát.”
“Được rồi, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Tiền Phú Quý gật đầu: “Bạn học Trần, không cần lo cho tôi đâu, cứ lo công việc của cậu trước.”
Trần Thanh Nghiên lẩm nhẩm ba chữ “Bạn học Trần…”
Do dự một lúc, bà ấy hỏi: “Phú Quý, cậu còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
“Dĩ nhiên là nhớ.” Tiền Phú Quý không bao giờ quên được khoảnh khắc đó: “Cậu đứng trên bục nhận giải phát biểu, là tấm gương của cả trường, tôi cũng không ngoại lệ.”
Trần Thanh Nghiên khẽ nói: “Cậu vẫn quên rồi…”
Tiền Phú Quý ngơ ngác: “Gì cơ?”
“Không có gì, cậu ngủ sớm đi.” Trần Thanh Nghiên đẩy cửa bước ra, bóng lưng tỏa ra chút gì đó lạnh lùng xa cách.
Lòng Tiền Phú Quý bỗng trống rỗng, cơn mệt mỏi ập đến, ông ta dần thiếp đi.
Trong mơ, ông ta trở về thời béo ú ngày xưa.
Phú Quý nhỏ bé ngồi trước bàn học, đếm ngón tay: “Ông nội một quả táo lớn, bà nội một quả táo lớn, bố một quả táo, mẹ một quả táo lớn, mình một quả táo nhỏ.”
Ông nội hỏi: “Tổng cộng là mấy quả táo?”
Phú Quý nhỏ bé suy nghĩ nghiêm túc: “Bốn quả.”
Ông nội nói: “Sai rồi, là năm quả.”
“Bốn quả!” Phú Quý nhỏ bé khăng khăng: “Táo nhỏ không tính, không ăn no được, bụng đói thì coi như không có. Cháu cũng muốn táo to.”
Ông nội lắc đầu thở dài: “Được rồi, bốn quả thì bốn quả.”