Nếu Tiêu Khắc vẫn còn lý trí, thì cách thông minh nhất bây giờ chính là đặt lại chăn cho Giang Dữ Biệt, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi rời khỏi phòng ngủ.
Nhưng cậu không biết liệu mình bị sự thật rằng Giang Dữ Biệt đang ở nhà làm cho choáng váng, hay là bị cơ thể không mảnh vải che thân kia làm hoảng hốt. Lần trước, chỉ mới nhìn thấy tấm lưng trần mà cậu đã có cảm giác không bình thường, lần này lại là toàn bộ thân thể, cú sốc này trực tiếp khiến Tiêu Khắc trong suốt hơn mười giây vẫn đứng bất động, chỉ trân trân nhìn cảnh tượng khó tin trên giường.
Giang Dữ Biệt vốn ngủ rất nông, nhưng xui xẻo thay, tối qua mất ngủ, mãi đến hai giờ sáng không chịu nổi nữa mới uống thuốc ngủ rồi thiếp đi.
Anh có ý thức được có người vào phòng, nhưng cơ thể lại không thể tỉnh dậy. Lúc bị kéo chăn ra, anh vẫn còn nhớ rất rõ là mình không mặc gì, nhưng chỉ có thể nghĩ đến thế thôi, vì anh không sao tỉnh dậy nổi, cũng chẳng làm gì được.
Thế là cứ thế mà bị người ta nhìn hết.
Không biết trong mơ đã cấu vào đùi mình bao nhiêu lần, Giang Dữ Biệt mới lờ mờ mở mắt ra. Tiêu Khắc vẫn luôn nhìn anh, nên vừa mở mắt đã lập tức chạm phải ánh mắt đối phương.
Giang Dữ Biệt liếc xuống chiếc chăn trên tay Tiêu Khắc, thở dài yếu ớt:
“Đặt chăn xuống đi.”
“……” Tiêu Khắc nhìn chăn trên tay mình, như thể đang cầm một củ khoai nóng phỏng tay, lập tức ném lại cho Giang Dữ Biệt.
Anh tưởng Tiêu Khắc sẽ rời đi, nhưng thực tế lại không nghe thấy bước chân ai rời khỏi cả. Giang Dữ Biệt nhắm mắt nghỉ ngơi vài giây rồi lại mở ra, lần này tỉnh táo hơn trước rất nhiều. Ban đầu, anh định đuổi Tiêu Khắc ra ngoài, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của đối phương.
Bỗng nhiên, Giang Dữ Biệt thấy có hứng thú trêu chọc:
“Bị nhìn thấy là tôi, em đỏ mặt cái gì?”
“Tôi…” Tiêu Khắc muốn phủ nhận, nhưng sức nóng trên mặt lại ngăn cậu nói dối. Cậu không cần nhìn cũng biết mình đỏ đến mức nào, nhưng lại không muốn thừa nhận, thế là tức giận gắt lên:
“Sao anh ngủ mà không mặc đồ?”
Giang Dữ Biệt hừ nhẹ một tiếng:
“Tôi ngủ trong nhà của tôi, muốn mặc hay không mặc, em quản tôi chắc?”
Tiêu Khắc: “……”
“Anh ở nhà sao không nói trước với tôi một tiếng?”
“Em vào sao không gõ cửa?” Giang Dữ Biệt không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tiêu Khắc: ”……”
Giang Dữ Biệt nhìn vẻ lúng túng của cậu cũng không nỡ trêu tiếp nữa, chọc ghẹo quá rồi lại phải tự dỗ dành, đúng là mất nhiều hơn được. Thế nên anh phất tay:
“Ra ngoài đi, tôi ngủ thêm chút nữa.”
Tiêu Khắc như thể chỉ đợi câu này, lời Giang Dữ Biệt vừa dứt, cậu liền quay người rời đi, một câu cũng không nói. Giang Dữ Biệt nhìn bóng lưng Tiêu Khắc khuất dần, bất lực thở dài.
Lâu lắm mới có một lần ngủ khỏa thân, thế mà lại bị Tiêu Khắc bắt gặp, đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
—
So với sự thản nhiên đến vô tư của Giang Dữ Biệt, có thể ngủ tiếp sau khi xảy ra chuyện như vậy, thì Tiêu Khắc lại hoàn toàn không thích ứng nổi. Cậu đóng cửa phòng ngủ lại, nhưng vẫn đứng chôn chân trước cửa tận năm phút rồi mới đi về phía sofa trong phòng khách.
Ngồi một lúc, cậu mới nhận ra phòng khách đã được dọn dẹp xong, giờ cũng đến lúc chuẩn bị bữa trưa. Tiêu Khắc như một cái xác không hồn bước vào bếp, lấy một miếng thịt ba chỉ trong tủ lạnh để rã đông, nhưng khi nhìn miếng thịt tươi ngon trước mặt, trong đầu lại đột nhiên hiện lên cảnh tượng vừa rồi.
Giang Dữ Biệt nằm sấp ngủ, cả tấm lưng trần lộ ra trước mắt cậu, đường nét săn chắc, vòng eo mảnh khảnh, bờ m.ông căng tròn, cùng đôi chân thon dài. Quan trọng nhất là làn da trắng nõn, đến mức có cảm giác giống với miếng thịt ba chỉ trước mặt.
Tiêu Khắc: “……Hay là làm thịt thăn đi.”
Cậu đặt miếng thịt ba chỉ trở lại, nhưng vừa cầm miếng thịt thăn lên, lại nghĩ đến đường nét cơ thể của Giang Dữ Biệt khi xoa bóp lưng cho anh trước đây. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh đó, thế là… thịt thăn cũng không thể làm được.
Cuối cùng, Tiêu Khắc dứt khoát nhét lại tất cả vào tủ lạnh, từ bỏ ý định nấu thịt. Nhân tiện, cậu cũng vùi cả đầu vào ngăn đông, vừa hạ nhiệt, vừa tự thôi miên bản thân:
“Giang Dữ Biệt là Giang Dữ Biệt, heo là heo. Giang Dữ Biệt là Giang Dữ Biệt, heo là heo…”
Nhưng mà… tại sao Giang Dữ Biệt lại trắng đến vậy? Một người đàn ông mà trắng như thế có hợp lý không?
Tiêu Khắc vô thức nhìn xuống cánh tay rám nắng của mình, rồi lại lần nữa vùi đầu vào ngăn đông.
—
Lúc Giang Dữ Biệt thức dậy, Tiêu Khắc đang ở trong phòng đàn, ôm cây guitar, ngồi khoanh chân trên sàn, mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó, hoàn toàn mất hồn.
Giang Dữ Biệt thấy thú vị, đứng ngoài cửa nhìn cậu một lúc. Năm phút trôi qua, Tiêu Khắc vẫn giữ nguyên tư thế bất động, khiến Giang Dữ Biệt đột nhiên có chút áy náy.
Không lẽ hôm nay thực sự dọa sợ cậu nhóc này rồi sao?
Thế là anh giơ tay gõ cửa.
Tiêu Khắc như sực tỉnh khỏi giấc mộng, quay đầu nhìn sang. Khoảnh khắc trông thấy Giang Dữ Biệt, nhiệt độ vừa mới hạ xuống của cậu lại bốc hơi trở lại.
“Anh, anh… Hắt xì——”
Giang Dữ Biệt: “……”
Bị dọa đến mức cảm lạnh rồi sao?
Bất kể là vì bị dọa hay vì lý do gì khác, Tiêu Khắc đúng là bị cảm thật. Giang Dữ Biệt tìm thuốc cho cậu uống. Có lẽ thái độ bình thản của Giang Dữ Biệt khiến Tiêu Khắc cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát, nên dần dần bình tĩnh hơn. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không dám nhìn thẳng vào Giang Dữ Biệt.
Vừa nhìn thấy Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc lại có cảm giác như đang nhìn một miếng thịt ba chỉ di động.
Cậu cúi đầu uống thuốc, Giang Dữ Biệt thấy mặt cậu đỏ bừng, liền giơ tay chạm thử vào trán. Tiêu Khắc lập tức bật dậy khỏi ghế như bị điện giật.
Giang Dữ Biệt: “…Tôi là quái vật hay sao? Chỉ là muốn xem em có sốt không thôi.”
“Không có.” Tiêu Khắc cũng thấy hơi xấu hổ, ngồi trở lại ghế. Cậu vốn tưởng Giang Dữ Biệt sẽ tiếp tục động tác vừa rồi, nhưng đợi mãi không thấy, chỉ nhìn thấy đôi chân thon dài của anh đang bước đi xa dần.
Tiêu Khắc nấu bữa trưa, nhưng hương vị không đạt chuẩn như mọi khi. Giang Dữ Biệt vừa ăn miếng đầu tiên đã nhận ra có gì đó không ổn, nhưng thấy Tiêu Khắc trông có vẻ tâm trí để đâu đâu, anh cũng không nói gì.
Giang Dữ Biệt có thể cảm nhận được chuyện hiểu lầm trong phòng ngủ gây cho Tiêu Khắc một cú sốc không nhỏ. Anh không hiểu vì sao lại như vậy—ngủ khỏa thân đâu có phạm pháp? Hơn nữa đây là nhà của anh, tính ra thì lỗi lớn hơn là Tiêu Khắc vào phòng mà không gõ cửa.
Nhưng rõ ràng người bị nhìn thấy là anh thì chẳng hề xấu hổ, còn Tiêu Khắc thì lại bối rối đến mức này. Điều đó khiến Giang Dữ Biệt cũng bắt đầu cảm thấy hơi lạ lùng.
Chẳng lẽ là do thân hình anh không đủ đẹp? Da dẻ không đủ mịn màng? Đường nét cơ thể không đủ quyến rũ? Nhìn thấy chẳng phải là phúc lợi à? Sao lại bị dọa sợ chứ?
Thật khó hiểu.
Anh định để Tiêu Khắc rời đi một lát, để cậu có thời gian bình tĩnh lại. Nhưng nếu hôm nay không làm quen với chuyện này, thì lần tới gặp nhau vẫn sẽ còn ngại ngùng.
“Cơm nấu dở quá.” Tiêu Khắc đột nhiên lên tiếng, không nhìn Giang Dữ Biệt mà nói: “Hay để tôi nấu lại?”
“Không cần.” Giang Dữ Biệt đáp, “Tôi đã nói là tôi không kén chọn. Nhưng tôi có thể hỏi vì sao hôm nay toàn món chay không?”
“Không thể.” Tiêu Khắc dứt khoát từ chối.
Giang Dữ Biệt: “……”
Cả hai ăn xong, Tiêu Khắc mang bát đĩa vào bếp dọn dẹp, Giang Dữ Biệt thì đi ra phòng khách, bật TV lên. Nhưng lần này không phải kênh mua sắm, mà là video luyện tập trước đây ở lớp huấn luyện.
Tiêu Khắc vốn định thu dọn xong rồi rời đi, nhưng vừa bước ra khỏi bếp chưa kịp nói gì đã bị Giang Dữ Biệt vẫy tay gọi lại.
“Ngồi đi.”
Tiêu Khắc chọn vị trí xa nhất trên sofa ngồi xuống. Giang Dữ Biệt liếc nhìn cậu, khẽ mỉm cười:
“Người đàn ông trong video, em có thể học động tác của anh ta không?”
Trên màn hình có hai người, một là Giang Dữ Biệt, người còn lại Tiêu Khắc không quen. Rõ ràng, Giang Dữ Biệt đang nói đến người kia.
Động tác của cả hai đều rất chuyên nghiệp, nhưng so với những động tác khó của Giang Dữ Biệt, thì người còn lại thực hiện những động tác đơn giản hơn. Tiêu Khắc thấy không quá khó để học theo, nhưng cậu không hiểu Giang Dữ Biệt muốn gì.
“Chắc là được.”
“Tốt.” Giang Dữ Biệt nói, “Vậy học đi, lát nữa chúng ta đấu thử.”
“Tôi?” Tiêu Khắc ngạc nhiên nhìn anh, nhưng rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn TV: “Tại sao tôi phải học?”
Giang Dữ Biệt khẽ cười: “Vì tôi muốn em học.”
Lý do thật vô lý, nhưng Tiêu Khắc lại không từ chối.
Giang Dữ Biệt có vẻ hài lòng với phản ứng của cậu, bật cười: “Nếu học tốt, hôm nay tôi trả lương cho em.”
—
Nửa tiếng sau, Giang Dữ Biệt gọi điện xong bước ra từ thư phòng, nhìn thấy Tiêu Khắc vẫn đang đứng giữa phòng khách, tập đi tập lại theo những động tác trong video.
Anh cười cười, đi đến gần: “Học xong chưa?”
“Ừm.” Tiêu Khắc vẫn không nhìn anh: “Gần như xong rồi.”
“Tốt, vừa hay tiêu cơm.” Giang Dữ Biệt nói: “Bắt đầu thôi.”
Hai người đối diện nhau. Giang Dữ Biệt căn dặn: “Chúng ta chỉ đánh đến mức vừa đủ, chú ý an toàn.”
“Được.” Tiêu Khắc đáp.
Giang Dữ Biệt nghĩ rằng “đánh đến mức vừa đủ” nghĩa là chỉ cần thực hiện động tác đúng là được. Nhưng Tiêu Khắc lại hiểu rằng “vừa đủ” là làm tốt nhất có thể mà không gây thương tích cho đối phương.
Sự khác biệt trong cách hiểu này khiến ngay từ chiêu đầu tiên, khi Giang Dữ Biệt xoay người đá vòng, Tiêu Khắc đã mạnh tay chặn lại.
Giang Dữ Biệt vốn chỉ đứng bằng một chân để giữ thăng bằng, động tác của Tiêu Khắc lại khá mạnh, trong khi Giang Dữ Biệt chỉ thực hiện động tác chuẩn chứ không hề dùng lực. Vì vậy, khi bị Tiêu Khắc đẩy ngược lại, anh hoàn toàn không kịp đề phòng, lập tức mất thăng bằng.
Tiêu Khắc cũng không ngờ rằng cái gọi là “chỉ đánh đến mức vừa đủ” của Giang Dữ Biệt lại khác xa với suy nghĩ của mình. Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô ích, cậu chỉ kịp nhanh tay túm lấy cánh tay Giang Dữ Biệt, định kéo anh trở lại.
Thế nhưng, đúng lúc này, chân Tiêu Khắc lại bị tấm thảm lông cừu trước cửa sổ sát đất vướng vào. Kết quả là chẳng những không kéo được Giang Dữ Biệt, mà chính cậu cũng mất thăng bằng, trực tiếp ngã xuống.
Cú ngã khiến Giang Dữ Biệt bị biến thành tấm đệm thịt bất đắc dĩ, bị Tiêu Khắc đè lên người. Ban đầu, anh còn chưa kịp phản ứng gì, nhưng ngay sau đó, một cảm giác kỳ lạ truyền đến—