Giang Dữ Biệt cảm nhận được sự cứng đờ của Tiêu Khắc, gần như ngay lập tức nghĩ đến lý do lần trước cậu vào đồn cảnh sát. Bàn tay trong lòng bàn tay anh có lẽ vừa mới giặt khăn lau, mang theo chút lạnh lẽo, nhưng Giang Dữ Biệt lại có cảm giác như đang nắm một cục than hồng rực cháy.
Không ai có thể đảm bảo rằng Tiêu Khắc có phản xạ theo bản năng hay không, liệu giây tiếp theo có coi anh là kẻ biến th.ái nhân cơ hội chiếm tiện nghi rồi tặng ngay một cú đấm hay không.
Quá nguy hiểm.
Nhưng nếu bây giờ buông tay ra thì có phải sẽ quá mất tự nhiên, còn giống như đang chột dạ giấu đầu hở đuôi?
Chưa bao giờ Giang Dữ Biệt cảm thấy may mắn vì mình là diễn viên như lúc này, có thể che giấu cảm xúc của mình một cách hoàn hảo. Anh nhướng mày nhìn Tiêu Khắc, điềm nhiên nói:
“Em cứng ngắc thế làm gì? Tôi có thể ăn thịt em chắc?”
“Mau lên đi.” Tiêu Khắc có chút mất kiên nhẫn.
Giang Dữ Biệt dẫn tay Tiêu Khắc đặt lên chỗ nhập vân tay, khẽ cười: “Thằng nhóc này còn cố chấp ghê.”
“Anh có thể đừng suốt ngày gọi tôi là thằng nhóc không?” Tiêu Khắc nhíu mày, lên tiếng: “Tôi không còn nhỏ nữa.”
“Em có chỗ nào không nhỏ?”
Tiêu Khắc đáp ngay: “Tôi chỗ nào cũng không nhỏ.”
Với tính cách của Giang Dữ Biệt, câu nói này mà rơi vào tai anh thì nhất định sẽ tiếp lời bằng mấy câu nói bậy rồi. Nhưng đúng lúc định mở miệng, anh lại nhớ ra người đứng bên cạnh là Tiêu Khắc, thế là lời đến miệng lại phải nhai nát rồi nuốt xuống. Có lẽ dạo này không có công việc gì nên anh mới rảnh đến mức cùng Tiêu Khắc nói chuyện vớ vẩn thế này.
Tiêu Khắc cũng nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai, cảm giác cả người như bị muỗi đốt, khó chịu không nói nên lời. Vân tay đã nhập được một nửa, cậu cũng hiểu sơ sơ cách làm rồi, bèn rút tay khỏi tay Giang Dữ Biệt.
Giang Dữ Biệt nhìn cậu một cái nhưng không trêu chọc gì nữa, chỉ đứng yên một bên nhìn Tiêu Khắc nhập xong vân tay.
Nhập xong, Tiêu Khắc chẳng nói một lời đã quay lưng đi thẳng.
Người nói “biết rồi” là Tiêu Khắc, nhưng đến thứ Tư lại chẳng thấy đâu.
Giang Dữ Biệt vốn không quen có người trong nhà, từ khi rời trường lại càng không có khái niệm hôm nay là thứ mấy. Vì vậy, khi Tiêu Khắc không xuất hiện vào buổi chiều, anh cũng không nghĩ có gì không đúng.
Mãi đến khi Tống Nghị gọi điện nói về hợp đồng bộ phim, lúc sắp cúp máy mới thuận miệng hỏi một câu:
“Tiêu Khắc về chưa?”
Giang Dữ Biệt sững người, lúc này mới nhớ ra hôm nay là thứ Tư. Nhưng bây giờ đã sáu giờ tối, Tiêu Khắc không xuất hiện, thậm chí còn không có lấy một cuộc gọi.
Cúp máy Tống Nghị xong, Giang Dữ Biệt cầm điện thoại đi qua đi lại trong phòng hai vòng rồi dừng bước. Nhìn căn phòng mới ba ngày chưa dọn đã lộn xộn hết cả, anh cảm thấy cuộc gọi này rất cần thiết, liền bấm số của Tiêu Khắc. Cả phần mở đầu cũng đã chuẩn bị sẵn, thế nhưng người nghe máy lại không phải là Tiêu Khắc.
Là một giọng nữ rất ngọt ngào:
“Xin chào.”
Giang Dữ Biệt nhìn màn hình điện thoại xác nhận đúng là số của Tiêu Khắc mới lên tiếng:
“…Cô là?”
“Anh là người nhà của bệnh nhân à? Hiện tại anh ấy đang khâu vết thương trong phòng cấp cứu, không tiện nghe điện thoại. Anh chờ chút nữa gọi lại nhé.”
Giang Dữ Biệt ngẩng đầu, thoáng sững sờ:
“Cấp cứu?”
Với mức độ nổi tiếng của mình, mỗi lần ra ngoài Giang Dữ Biệt rất dễ bị cánh phóng viên săn ảnh chụp được. Nhưng dù vậy, anh vẫn cải trang, lái xe đến bệnh viện ngay mà không báo cho Tống Nghị. Dù gì thì Tiêu Khắc cũng đã vào tận phòng cấp cứu mà không thông báo cho Tống Nghị, chứng tỏ cậu không muốn để người khác biết.
Anh nên tự mình qua xem tình hình trước.
Khi đến bệnh viện, Giang Dữ Biệt không thấy Tiêu Khắc trong phòng cấp cứu. Hỏi y tá mới biết cậu đang truyền dịch trong phòng truyền nước. Giang Dữ Biệt cảm ơn rồi đi đến đó, nhưng vừa bước đến cửa đã bị một y tá chặn lại:
“Anh là người nhà của bệnh nhân à?”
Giang Dữ Biệt im lặng vài giây rồi gật đầu:
“Coi như vậy đi.”
“Nếu vậy thì anh khuyên anh ấy nên nhập viện theo dõi hai ngày. Đừng có coi thường chuyện này.”
“Không quá nghiêm trọng, nhưng cánh tay bị gãy xương, đầu có vết thương, chấn động não nhẹ. Trong trường hợp này, theo dõi hai ngày sẽ an toàn hơn.”
“Được, cảm ơn cô.” Giang Dữ Biệt nói.
Bệnh viện là nơi chẳng ai muốn đến, nhưng lúc nào cũng đông nghịt người, chưa từng vắng vẻ. Thế nhưng, không biết có phải ông trời cố tình muốn tô đậm thêm sự thê lương của Tiêu Khắc hay không, mà ngay cả phòng truyền dịch vốn dĩ luôn chật kín chỗ ngồi, hôm nay lại chỉ lác đác vài người.
Khi Giang Dữ Biệt bước vào, Tiêu Khắc đang ngồi ở góc phòng, tựa lưng vào cửa sổ, nhìn về phía một bé gái nhỏ không xa.
Cô bé đang truyền nước, nhưng lại bực bội vì tivi không chiếu Peppa Pig, thế là cứ khóc lóc không chịu ngừng. Người mẹ bế cô bé dỗ dành, cố gắng giải thích, nhưng người cha đã đứng dậy:
“Để bố đi tìm y tá, con cứ xem Peppa Pig đi. Chỉ cần Đoá Đoá vui, bố việc gì cũng sẽ làm.”
Tiêu Khắc nhìn cảnh tượng ấy, khoé môi hơi cong lên một chút.
Giang Dữ Biệt hơi bất ngờ, đứng khựng lại một lát. Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy Tiêu Khắc cười.
Ánh mắt anh lướt qua giữa Tiêu Khắc và ba người kia một vòng, rồi mới tiếp tục bước đến.
Cảnh tượng ồn ào ấy với Giang Dữ Biệt mà nói có chút phiền, nhưng Tiêu Khắc lại chăm chú đến mức chẳng nhận ra có người đứng cạnh mình. Chỉ đến khi Giang Dữ Biệt ngồi xuống ghế bên cạnh, Tiêu Khắc mới có động tác, nhưng cũng chỉ đơn giản là tưởng anh là bệnh nhân cũng đang truyền dịch, nên theo phản xạ nhích qua một chút, nhường chỗ.
Giang Dữ Biệt quan sát Tiêu Khắc.
Vết thương trên mặt cậu so với lần trước còn đáng sợ hơn, băng gạc trên trán vẫn rỉ máu, cánh tay trái bó bột. Nhìn qua cũng biết trận này cậu thua thảm hại, đến mức mất cả mặt mũi lẫn thể diện.
Giang Dữ Biệt cứ thế nhìn chằm chằm vào Tiêu Khắc, ánh mắt trầm xuống.
Có lẽ vì ánh nhìn quá mức mãnh liệt, chỉ vài giây sau, Tiêu Khắc đã nhận ra điều bất thường, quay đầu nhìn lại.
Giang Dữ Biệt đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, dọc đường đến đây không mấy ai nhận ra anh là ngôi sao nổi tiếng. Nhưng Tiêu Khắc chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra ngay.
Cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị ánh mắt của Giang Dữ Biệt ghim chặt.
Đây không phải lần đầu tiên anh ta dùng ánh mắt này nhìn cậu. Cảm giác ấy khiến người ta khó chịu, giống như anh ta đang không thực sự nhìn cậu, mà chỉ đang tìm kiếm một cái bóng nào đó trên người cậu.
Tiêu Khắc chưa bao giờ thích ánh mắt này, liền lạnh nhạt lên tiếng:
“Đến bắt kẻ giúp việc trốn nhà. Em cũng oách nhỉ, mới đến Bắc Thành chưa bao lâu mà đã vào đồn cảnh sát một lần, nhập viện một lần. Lần sau định đi đâu? Đừng để tôi phải đến nhà xác tìm em đấy.”
Tiêu Khắc cau mày nhìn anh, với gương mặt đầy thương tích, ánh mắt ấy càng trở nên sát khí bức người. Nhưng Giang Dữ Biệt không hề hấn gì, thậm chí còn nhướng mày đầy hứng thú:
“Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?”
Giang Dữ Biệt tưởng rằng Tiêu Khắc sẽ như mọi lần, hoặc là nói ‘không có gì’, hoặc là bảo ‘chẳng liên quan gì đến cậu’. Nhưng lần này ngoài dự đoán, Tiêu Khắc lại đưa ra một cái lý do—mặc dù lý do này nghe qua đã thấy đầy qua loa và thiếu thành ý.
“Tôi lỡ ngã thôi.” Tiêu Khắc nói.
Giang Dữ Biệt nhịn cười, nghĩ thầm: Tài thật, không biết đi kiểu gì mà ngã đến mức này. Nhưng anh cũng không định tranh cãi vô ích, bởi vì việc Tiêu Khắc chịu mở miệng nói một lý do đã là giới hạn nhượng bộ lớn nhất của cậu rồi. Nếu muốn moi thêm chút sự thật nào khác, e là còn khó hơn lên trời.
“Được thôi.” Giang Dữ Biệt vừa nói vừa lấy điện thoại ra: “Lát nữa chú Tống của em đến, em cứ nói thế này xem anh ấy có tin không.”
Phản ứng của Tiêu Khắc còn kịch liệt hơn Giang Dữ Biệt tưởng. Dù tay trái bị bó bột, tay phải còn đang truyền dịch, cậu vẫn cố nhào đến ngăn cản Giang Dữ Biệt gọi điện cho Tống Nghị. Nhưng Giang Dữ Biệt không phải người bị thương, độ linh hoạt hơn cậu không biết bao nhiêu lần, nhanh chóng đứng dậy né qua một bên.
Tiêu Khắc không kịp đề phòng, đứng phắt dậy, vô tình kéo theo giá truyền dịch, tạo ra tiếng va chạm chói tai.
Chỉ trong chớp mắt, cả phòng truyền dịch đều quay lại nhìn bọn họ. Một người toàn thân thương tích, khí chất lưu manh, một người che kín mặt mũi, nhìn thế nào cũng giống một nhóm tội phạm vừa cãi nhau vì chia chác không đều.
Không khí trong cầu thang thoát hiểm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua khe cửa. Thỉnh thoảng, từ tầng khác vọng xuống vài câu nói chuyện ngắt quãng.
Tiêu Khắc đứng tựa vào tường, mắt dán lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Giang Dữ Biệt bước vào liền bắt gặp cảnh này, anh im lặng vài giây rồi đi tới, ngồi xuống bậc thang phía trên, chống khuỷu tay lên đầu gối, qua khe hở giữa lan can nhìn về phía thiếu niên kia.
Không ai lên tiếng.
Mãi đến khi Tiêu Khắc mở miệng phá vỡ sự im lặng.
“Đám người lần trước tìm được tôi rồi.” Cậu nói, giọng điệu dửng dưng như thể chỉ đang kể lại một chuyện vặt vãnh: “Tôi không đánh trả.”
Giang Dữ Biệt hơi nhíu mày: “Tại sao?”
Với thực lực của Tiêu Khắc, nếu muốn toàn thân rút lui thì không phải là không có cách. Dù cho đối phương có mai phục thêm người, cũng không đến mức bị đánh ra nông nỗi này. Nhưng Giang Dữ Biệt không ngờ rằng, nguyên nhân lại là do chính Tiêu Khắc không đánh trả. Điều này làm anh thực sự kinh ngạc—bởi trong ấn tượng của anh, thiếu niên này chưa từng là người biết nhẫn nhịn.
Châm ngòi là bùng nổ, liều mạng cũng phải phản kháng đến cùng mới đúng phong cách của Tiêu Khắc.
Nghe vậy, Tiêu Khắc bật ra một tiếng cười tự giễu, chậm rãi quay sang nhìn Giang Dữ Biệt:
“Lần này đánh lại rồi thắng, thì lần sau sao? Lại tiếp tục đánh tiếp à? Nếu bọn họ đã tìm tôi một lần, thì nhất định sẽ tìm lần thứ hai, thứ ba… Đến lúc đó cũng sẽ bị làm phiền đến phát điên thôi. Nếu chỉ cần bị đánh một trận là có thể kết thúc chuyện này, vậy thì cũng chẳng có gì không ổn cả. Dù sao từ bé đến giờ tôi cũng quen rồi.”
“Vậy em không nghĩ đến việc bọn họ có thể đánh chết em sao?”
“Biết chứ.” Tiêu Khắc nhẹ giọng đáp, “Giống như anh từng nói, tôi liều mạng bò ra khỏi cái vũng bùn đó, không thể cứ thế mà chết được. Vậy nên khi bọn họ chặn tôi trước cổng trường, tôi không trốn, cũng không nghe theo bọn họ đi đến chỗ vắng người. Nếu muốn đánh thì cứ đánh ngay tại chỗ, ít nhất với bao nhiêu người chứng kiến như vậy, dù bọn họ có muốn xuống tay thật thì cũng không dám nữa, đúng không?”
Giang Dữ Biệt khẽ sững người, có chút bất ngờ vì đây là lần đầu tiên Tiêu Khắc nói một đoạn dài như vậy trước mặt mình, cũng bất ngờ vì cậu thực sự đã ghi nhớ cuộc trò chuyện giữa hai người lần trước. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn cả là Tiêu Khắc lại có thể chịu đựng chuyện bị đánh trước bao nhiêu cặp mắt dõi theo.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đây chẳng qua chỉ là cách cậu dùng để giải quyết rắc rối—để đám người kia hả giận, lấy lại thể diện. Dù không phải cách thông minh nhất, nhưng nếu đặt mình vào vị trí của Tiêu Khắc, Giang Dữ Biệt cũng không nghĩ ra được phương án nào tốt hơn.
Báo cảnh sát ư? Cảnh sát không thể theo sát Tiêu Khắc 24/7 để bảo vệ cậu. Dù có bắt được, nhiều lắm cũng chỉ là một trận dạy dỗ rồi lại thả ra, sau đó chưa biết chừng mọi chuyện vẫn cứ tái diễn. Tiêu Khắc chẳng lẽ phải vì mấy kẻ đó mà lúc nào cũng cảnh giác hay sao?
Tìm kiếm sự giúp đỡ từ Tống Nghị và Giang Dữ Biệt ư? Đối với Tiêu Khắc, đó gần như là một chuyện không thể. Cậu đã quen với việc một mình gánh vác tất cả từ lâu rồi. Hơn nữa, tìm bọn họ hay tìm cảnh sát cũng chẳng khác gì nhau, đều không thể giải quyết triệt để vấn đề này.
Hình như anh không thể tiếp tục xem Tiêu Khắc như một đứa trẻ nữa.
Giang Dữ Biệt im lặng vài giây, rồi đứng dậy từ bậc thềm, bước về phía Tiêu Khắc. Tiêu Khắc không nhúc nhích, chỉ nhìn anh từng bước đến gần, sau đó lên tiếng hỏi:
“Bây giờ thì sao? Giải quyết xong rồi à?”
“Giải quyết rồi.” Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt, trong mắt vẫn không giấu được sự sắc bén đầy công kích. “Đừng giảng đạo với tôi. Một chút vết thương để đổi lấy việc chấm dứt rắc rối, tôi thấy đáng.”
Giang Dữ Biệt gật đầu: “Em thấy đáng là được.”
Không ngờ Giang Dữ Biệt lại dễ nói chuyện như vậy, Tiêu Khắc hơi sững lại một chút, rồi dời ánh mắt đi: “Đừng nói với…”
“Tống Nghị?” Giang Dữ Biệt cắt ngang, khẽ cười: “Sợ anh ta lo lắng à? Tôi có thể không nói, nhưng em phải hứa với tôi một chuyện.”
Tiêu Khắc im lặng, nhìn Giang Dữ Biệt.
“Tối nay nhập viện theo dõi, mai bác sĩ bảo không sao thì em có thể rời đi.”
Hai người ngầm đạt được thỏa thuận. Tiêu Khắc bị Giang Dữ Biệt sắp xếp vào phòng bệnh VIP. Cậu không phản đối chuyện nhập viện, nhưng từng tế bào trong người đều phản đối việc phải ở trong phòng VIP. Chỉ là, người bỏ tiền là Giang Dữ Biệt, nên cậu có quyền phủ quyết:
“Tiền không phải em trả. Bị thương trên đường đi làm thì theo luật lao động có thể được coi là tai nạn lao động, nên đừng nghĩ rằng mình nợ tôi gì cả. Hơn nữa, dù em không chọn chỗ, cũng phải nghĩ cho thân phận của tôi một chút chứ? Tôi là diễn viên, nếu vào phòng bệnh bốn người rồi bị người ta nhận ra thì sao?”
Nghe vậy, Tiêu Khắc nhíu mày: “Anh định ở lại qua đêm?”