Mãi một lúc lâu sau khi ông cụ rời đi, hai người ở trong văn phòng cũng không nói chuyện gì. Phạm Nhật Minh đáy mắt rất thâm sâu.
Anh không biết vì sao ông nội lại cố nhét người phụ nữ này ở bên cạnh mình. Hay đơn giản chỉ vì ông muốn ngầm sắp xếp người theo dõi anh, ông nội không tin tưởng anh.
Nhận ra điều này, trái tim của Phạm Nhật Minh bỗng trở nên lạnh như băng.
Sở dĩ ban đầu anh không ra tay với nhà họ Phạm là vì ông nội. Nhưng bây giờ, ông lại dễ dàng tin lời của Phạm Thành, trái lại liền nhằm vào anh.
Phạm Nhật Minh thực sự không biết ý định ban đầu của mình có đáng hay không.
Ngay sau đó, anh đã ép bản thân phải tỉnh táo lại. Bây giờ, anh đang ở công ty Giang Thành, trước mắt phải ưu tiên phát triển kinh tế ở công ty này trước đã.
Phạm Nhật Minh lập tức coi Ôn Thục Nhi như vô hình nên tiếp tục cúi đầu xem bản kế hoạch.
Lúc này Ôn Thục Nhi liền bước tới, cô ta chủ động nói: “Anh Nhật Minh, tôi biết tại sao anh không muốn tôi làm thư ký của anh.”
Ôn Thục Nhi chính xác đã nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông này. Cô ta còn tưởng rằng Phạm Nhật Minh nghe xong mấy câu cam đoan của cô ta thì rất hài lòng.
Vì thế cô ta liền to gan hơn một chút, chủ động cúi xuống, đi tới cầm lấy cốc cà phê trên bàn của Phạm Nhật Minh, nhẹ nhàng nói: “Anh Nhật Minh, tôi lấy cho anh cốc cà phê nhé?”
Ai ngờ, Phạm Nhật Minh ngẩng đầu, nhìn cô ta một cái, sau đó ánh mắt không còn cười nữa, thậm chí, còn có vài phần lạnh lùng.
Tuy nhiên khi bắt gặp ánh mặt lạnh lùng của Phạm Nhật Minh, Ôn Thục Nhi mới nhận ra mình không hề nghe sai.
Mặc dù trong lòng có chút sững sờ và không muốn, nhưng cô là một người phụ nữ thông mình, biết rằng càng dây dưa chỉ càng khiến Phạm Nhật Minh thêm ghét cô ta.
Cô ta nở một nụ cười lịch thiệp, sau khi trả lời liền xoay người định đi ra ngoài. Nhưng ai ngờ, ngay lúc Ôn Thục Nhi đi ra cửa liền nghe thấy giọng nói của Phạm Nhật Minh, không xa cũng không gần truyền đến.
“Lần sau mà còn mặc loại quần áo này đi làm, tôi sẽ không cần cô đến.”