Cô nói với mấy người giúp việc: “Mấy hôm nay vì chuyện có bầu của tôi mà mọi người đều vất vả rồi, đáng ra tôi phải cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy.”
“Tôi cho mọi người nghỉ phép ba ngày, ba ngày sau mọi người nhớ quay về nhé!”
Nguyễn Khánh Linh lên tiếng.
Nghe vậy, mọi người đều vô cùng vui sướng, thế nhưng vẫn có người lo lắng cho cô: “Mợ chủ, bây giờ cô có bầu rồi, nếu chúng tôi không ở đây thì cô cậu có ổn không?”
Nguyễn Khánh Linh cười đáp: “Vậy là mọi người coi thường chúng tôi quá rồi. Không việc gì đâu, mọi người cứ yên tâm về đi.”
Trước khi cho người giúp việc về nhà, Nguyễn Khánh Linh còn bảo chú Hùng phát cho bọn họ một ít tiền trợ cấp.
Sau khi bọn họ lần lượt rời đi, căn biệt thự bỗng nhiên vô cùng trống trải.
Nguyễn Khánh Linh nhìn chú Hùng, mỉm cười nói: “Chú Hùng, chú cũng mau về nghỉ ngơi đi, cháu và Nhật Minh có thể tự chăm sóc cho mình được.”
Thế nhưng chú Hùng vẫn không yên tâm: “Ôi trời, mợ chủ à, cô đừng khách sáo với tôi như vậy. Hơn nửa đời người tôi đều ở bên cạnh cậu chủ rồi, nếu như bây giờ bỗng nhiên bắt tôi phải rời đi, tôi sẽ cảm thấy không quen mất!”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh tỏ ý thông cảm, nếu chú Hùng đã không muốn rời đi thì cứ ở lại cũng được.
“Có điều, mợ chủ cứ yên tâm đi, lão già tôi đây rất biết điều, sẽ không quấy rầy thế giới hai người của cậu chủ và mợ chủ đâu.”
“Chú Hùng, chú nói gì vậy?”
Nguyễn Khánh Linh bị lời nói của chú Hùng làm cho đỏ bừng hai má, cô vẫn không quá quen với việc bị mọi người trêu chọc về mối quan hệ giữa mình và Phạm Nhật Minh.
Thấy vậy, chú Hùng cười gật đầu: “Được rồi, được rồi, mợ chủ cứ coi như tôi chưa nói mấy lời vừa rồi đi!”
“Mợ chủ à, bây giờ cô đã có bầu rồi, có nhiều việc cô phải cẩn thận một chút!”
Chú Hùng bỗng nhiên nhắc nhở.
“Ơ, chuyện gì vậy ạ?”
Nguyễn Khánh Linh ngơ ngác không hiểu lời của chú Hùng là có ý gì.
Lúc này, chú Hùng mới nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, ông ý tứ nói: “Chính là… chuyện với cậu chủ… phải kiềm chế một chút. Trong thời gian mang thai ba tháng đầu… cần kiềm chế.”