“Bé A Ngữ, tôi rất xem trọng danh tiếng của mình. Giữ thân trong sạch nhiều năm như vậy, nếu thanh danh bị hủy hoại, tôi thực sự không chịu nổi…”
Anh ta đang ép tôi phải ly hôn đây mà.
Nhưng tôi cũng chẳng khác gì đám tra nam ngoài kia, một bên dỗ dành ngọt xớt, một bên lặng lẽ rút khỏi vùng nguy hiểm trên ban công.
Chỉ là, tôi không ngờ rằng…
Vừa quay người rời đi, gương mặt “nhu nhược” của Đàm Ngộ lập tức biến đổi.
Anh đứng thẳng, cầm điện thoại ra lệnh: “Cái danh phận tiểu tam vô đạo đức này của tôi, cũng đến lúc để người khác biết một chút rồi.”
Đầu dây bên kia sững sờ: “Anh không cần danh tiếng nữa à?”
Đàm Ngộ bật cười: “Từ khi nào tôi quan tâm đến danh tiếng? Có vợ quan trọng hơn chứ?”
Khi tôi quay lại sảnh tiệc.
Phó An Hoài đang hớn hở bắt đám anh em gọi Lâm Lam là “chị dâu nhỏ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có người hỏi: “Anh làm vậy không sợ chị dâu thật tức giận sao?”
Anh ta nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói: “Diệp Thanh Ngữ với tôi đã có khế ước, cô ấy không thể rời khỏi tôi được. Phụ nữ ấy mà, cùng lắm giận vài ngày, không thèm quan tâm thì sẽ ngoan thôi.”
Vừa dứt lời, anh ta bắt gặp tôi đứng ở cửa, mắt hơi đỏ.
Khóe môi Phó An Hoài khẽ nhếch lên.
Anh ta nghĩ tôi ghen, giận đến phát khóc.
Nhưng thực ra, tôi chỉ vừa bị Đàm Ngộ… làm cho mắt đỏ lên thôi.
Còn Đàm Ngộ thì một tay đút túi, hờ hững xoay xoay ly rượu trong tay, bĩu môi:
“Chị dâu nhỏ? Cái gu gì mà lạ vậy, thích được gọi như thế à?”
Mặt Phó An Hoài và Lâm Lam lập tức sa sầm.
Nhưng chẳng ai dám phản bác, vì ai cũng biết Đàm Ngộ vừa giàu vừa giỏi, lại có cái miệng cực độc. Không ngờ, em họ của anh ta, Âu Tân, cũng có mặt.
Âu Tân không ngại châm thêm dầu vào lửa:
“Anh họ tâm trạng không tốt sao?”
“Anh tôi đó, gần đây bị đồn là tiểu tam, mà còn làm tiểu tam của phụ nữ có chồng, vậy mà người ta không hề trân trọng anh ấy.”
Cả hội trường xôn xao: “Không thể nào, cô gái nào lại may mắn thế? Ai vậy?”
Tôi suýt bị nghẹn vì miếng bánh trong miệng.
Phó An Hoài nheo mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Anh ta trầm ngâm mấy giây, rồi đột nhiên đẩy Lâm Lam ra, siết chặt cổ tay tôi, kéo đi.
Môi hơi run, giọng khàn đặc:
“Người đó… là Đàm Ngộ?”
Tôi cười nhạt: “Anh nghĩ sao?”
Hai mắt Phó An Hoài lập tức đỏ ngầu, tức giận muốn cắn môi tôi.
“Diệp Thanh Ngữ, em đúng là đáng chết, đúng là đồ đê tiện.”
May mà tôi né kịp.
“Phó An Hoài, anh mà còn điên nữa, tôi kêu người đấy!”
Khuôn mặt anh ta tối sầm, giọng điệu độc ác:
“Em là vợ tôi, tôi muốn làm gì em, ai có quyền ngăn cản?”
Đột nhiên, giữa hội trường tràn ngập tiếng cười nói, ly rượu va chạm, rồi…