[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nụ cười trên mặt Chu Thanh Mạt vụt tắt, cô ta quay sang tôi, giọng điệu lạnh lẽo:
"Nguyễn Tranh, chắc cô vui lắm khi thấy A Triệt bệnh thế này nhỉ?"
Sự kiêu ngạo của cô ta cuối cùng cũng không che giấu nữa:
"Cô chỉ có thể lợi dụng lúc này mới được anh ấy chú ý thôi.
"Tôi không biết cô đã dùng thủ đoạn gì để lừa A Triệt, nhưng đợi anh ấy tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ không tha cho cô."
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi chỉ ra cửa:
"Tùy. Nhưng phiền hai người đi đi.
"Cả anh ta nữa."
Tôi túm lấy áo của Thương Triệt, lôi anh ta ra ngoài, đẩy về phía Chu Thanh Mạt.
Anh ta không nhúc nhích, bĩu môi, trông như sắp khóc.
Dù Chu Thanh Mạt và trợ lý có nói gì, Thương Triệt cũng không chịu đi.
Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Trong lòng tôi dấy lên một nỗi xót xa.
Ai cũng muốn biết vì sao Thương Triệt lại thành ra thế này.
Chính tôi cũng muốn biết.
Suốt sáu năm bị giam cầm bên cạnh anh ta, tôi đã từng vô số lần hy vọng anh ta có thể đối xử bình đẳng với tôi, hy vọng anh ta thương xót tôi dù chỉ một chút.
Giờ lại diễn bộ dạng này cho ai xem chứ?
Chu Thanh Mạt liếc nhìn đồng hồ, không còn cách nào khác, đành rời đi trước.
Trước khi đi, cô ta nói:
"Nguyễn Tranh, tôi biết bao năm qua, Thương Triệt có không ít phụ nữ. Cô là người ở bên anh ấy lâu nhất.
"Nhưng đừng quên, tất cả bọn họ, không ai ngoại lệ, đều giống tôi."
4
Câu nói của Chu Thanh Mạt đanh thép, rành mạch.
Tôi cũng nhớ rõ lần tái ngộ với Thương Triệt.
Chỉ vì gương mặt này, anh ta mới nhớ đến tôi.
Nửa đầu năm lớp 12, bà ngoại tôi gặp tai nạn xe khi cố cứu một cô gái, trở thành người thực vật.
Tài xế gây tai nạn không có khả năng chi trả khoản bồi thường khổng lồ.
Chi phí y tế đè nặng đến mức tôi không thở nổi.
Tôi buộc phải bỏ học để đi làm, sớm bước vào xã hội.
Rời trường học không khiến tôi quá đau buồn.
Vì Chu Thanh Mạt, bạn cùng lớp đều xa lánh tôi, tôi chẳng có lấy một người bạn thân, nên cũng không có gì lưu luyến.
Khi ấy, tôi chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền.
Ban ngày làm công nhân trong nhà máy, tính lương theo sản phẩm.