Mộ Dung Tập lấy ra một cái bình nhỏ đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Muốn mạng sống của Đường Sở Vi vậy thì ăn nó đi”
“Đây là cái gì?”
Giang Cung Tuấn nhìn bình nhỏ trên bàn.
Đây là một cái bình rất giống bình gốm bình thường, có màu đồng cổ.
Mộ Dung Tập thản nhiên nói: “Yên tâm, ăn nó vào sẽ không khiến anh mất mạng, chỉ có điều bắp thịt toàn thân anh sẽ từ từ héo rút, anh sẽ từ từ trở nên mất hết sức lực, không cách nào điều khiển sức mạnh toàn thân..
”
Mộ Dung Tập liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, hơi dừng một chút nói: “Tôi võn muốn giết anh, thế nhưng chưa chắc anh sẽ vì một người phụ nữ mà tìm chết.
Cho nên tôi đổi ý, tôi tin tưởng anh sẽ ăn nó, bởi vì anh tự nhận y thuật mình thiên hạ vô song, dù là thuốc độc gì anh cũng có thể phối ra giải dược”
“Chỉ cần anh ăn nó vào tôi sẽ thả Đường Sở Vi, thế nào?”
Mộ Dung Tập gần từng chữ mở miệng.
“Cung Tuấn, em đau quá, nhanh, nhanh giết em, em không muốn sống nữa...
Trời ơi, vì sao...
Vì sao phải đối xử với tôi như vậy?”
Tiếng gâm gửừ nát lòng của Đường Sở Vi không ngừng vang vọng.
“Hy vọng ông nói lời giữ lời, nếu không...
Giang Cung Tuấn cầm lấy cái chai trên bàn, mở nắp chai, đổ một viên thuốc màu đen từ bên trong ra.