Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, chợt một tiếng động lớn vang lên.
Dưới ánh nhìn khiếp sợ của tất cả mọi người, những chiếc đũa đang lao vun vút về phía đám đông đã tiến gần sát mục tiêu lại đột nhiên rơi hết xuống đất.
Mọi người cúi đầu nhìn, vừa thấy rõ, tất cả lại càng thêm chấn kinh.
Họ chỉ thấy, mỗi chiếc đũa đều đâm vào một chiếc lá cây.
Vậy có nghĩa là, những chiếc lá cây này đã ngăn cản chiếc đũa đang lao về phía họ với tốc độ cực nhanh?
Sao có thể như vậy được?
Trong đầu tất cả mọi người đều nảy ra một câu như vậy, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, không tin cũng buộc phải tin.
“Cậu Thanh!”
Cuối cùng Lục Nguyên Thông nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, lập tức mừng rỡ chảy nước mắt.
Chợt nghe Lục Nguyên Thông lên tiếng, mọi người mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn bóng người trẻ tuổi đứng trước mặt Long Dược, ai nấy đều không thể tin được.
Đa số bọn họ đều không biết “cậu Thanh’ là ai, bây giờ mới biết, cậu Thanh” mà người nhà họ Lục nhắc tới lại là một người trẻ tuổi.
Vừa rồi, chính người trẻ tuổi này đã cứu bọn họ đó sao?
Lúc này, ánh mắt Dương Thanh tràn ngập lửa giận, mắt nhìn chăm chäm vào Long Dược, nghiến răng hỏi: “Ông đường đường là một cao.
thủ Siêu Phàm Cảnh mà lại ra tay tàn độc như thế.
với người thường, vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”