Ngày thứ hai, quả nhiên Thiếp Mộc Nhi bắt đầu rầm rộ rút lui.
Ta gọi Nguyệt Ly Đóa đến phân phó: "Trước tiên ngươi phái một ngàn người phát động tấn công, chờ hậu quân của hắn tan rã thì lập tức rút lui.”
"Hắn rút quân quang minh chính đại như vậy, không chừng sẽ để lại một đội quân yếu thế ở phía sau dụ địch, chờ hai quân giao chiến khiến đội hình tan rã, lại phái một đội quân mạnh quay lại đánh úp, như vậy hắn sẽ không cần lo lắng có người truy kích nữa."
Nguyệt Ly Đóa dẫn người xông lên.
Tuy rằng kỵ binh Vương Trướng vẫn rất mệt mỏi nhưng vừa mới được ban thưởng, sĩ khí vẫn được đảm bảo.
Đội quân cuối cùng mà Thiếp Mộc Nhi để lại, quả nhiên vừa chạm vào đã tan nát. Nguyệt Li Đóa dù sao cũng là lần đầu gặp phải tình huống này, nhất thời m.á.u nóng bốc lên, cắn đuôi địch mà đánh tới tấp.
Tô Hồng: "Nàng đuổi sâu quá, lát nữa sợ là khó mà thoát thân."
Ta cũng chỉ đành dẫn quân đi theo, yểm trợ Nguyệt Ly Đóa từ xa. Chẳng mấy chốc đã có một đội kỵ binh tinh nhuệ từ bên sườn xông ra, xông thẳng vào đội hình tán loạn của Nguyệt Ly Đóa.
Nguyệt Ly Đóa vẫn kịp nhớ lời ta dặn, dẫn quân rút về. Còn ta thì dẫn ba trăm phủ binh và bốn ngàn kỵ binh Vương trướng còn lại phát động xung phong. Đội quân này thấy vậy trực tiếp quay đầu bỏ chạy. Đồ ngốc mới đối đầu với trọng giáp kỵ binh.
Đến đây, tất cả hậu thủ mà Thiếp Mộc Nhi để lại đều bị phá giải. Ta dẫn quân thừa thế truy sát.
Đội quân bị Nguyệt Ly Đóa đánh tan vừa mới tập hợp lại đã bị tách ra, đội quân tập kích của Nguyệt Ly Đóa cũng bị giữ lại một phần.
Tính toán sau chiến tranh, c.h.é.m đầu hơn hai ngàn, bắt sống gần năm ngàn, bản thân tổn thất không quá ba trăm người, thắng lợi hoàn toàn.
20.
Ngụy Viêm lấy hết gia sản cuối cùng bày ra một bàn tiệc thịnh soạn để chiêu đãi ta. Văn võ bá quan được ta cứu mạng đều nhao nhao đến kính rượu ta.
Công cao hơn cả cứu chủ, Ngụy Viêm cũng không phải kẻ keo kiệt, trực tiếp ban thưởng, khởi đầu là tước Hầu. Phong làm Trấn Bắc Hầu, lĩnh ba ngàn hộ. Sự phân chia đẳng cấp giữa các Hầu tước chủ yếu là xem xét số hộ, tức là bổng lộc cao thấp. Đỉnh cao nhất chính là Vĩnh An Hầu với vạn hộ Hầu, tiến thêm một bước nữa chính là cấp bậc Quốc công rồi.
Tô Hồng trực tiếp thực hiện bước nhảy vọt về giai cấp, xoay người một cái đã biến thành Bá tước. Nguyệt Ly Đóa được phong làm Thuận Nghĩa Vương, bộ lạc của Tả Hiền Vương đều bị phân cho nàng, nhất thời trở thành phú bà nhỏ.
Vương tước bị quản thúc không đáng tiền, chỉ là hư danh mà thôi, nếu nói có chỗ tốt thì chính là có thể quang minh chính đại mở sạp buôn bán với Đại Ngụy.
Thấy ta uống rượu rất hào sảng, Ngụy Viêm tiến lên hai bước.
"Tráng sĩ còn có thể uống nữa không?"
Ta cười lớn: "Có gì mà không thể?"
Nói xong cầm ly rượu uống cạn.
Lại đợi năm sáu ngày, Vĩnh An Hầu không ngừng đẩy nhanh tốc độ cuối cùng cũng đã đến. Ngụy Viêm giáng ông ấy từ vạn hộ Hầu xuống còn năm ngàn hộ. Những hình phạt khác thì không có, dù sao chiến lược đánh trận đều do chính hắn quyết định lần cuối cùng, Vĩnh An Hầu chỉ là người chấp hành chiến lược.
Chỉ là thật không ngờ Thiếp Mộc Nhi lại tàn nhẫn đến mức này, ngay cả sào huyệt cũng không cần, trực tiếp chơi trò đánh úp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ thực mà nói về chiến quả thì lần xuất chinh này khá thành công. Sau khi Vĩnh An Hầu đánh bại Tả Hiền Vương, một đường xông pha c.h.é.m g.i.ế.c hơn mười vạn tù binh, vợ con của Thiếp Mộc Nhi đều bị bắt. Cũng chính vì phát hiện tung tích vợ con của Thiếp Mộc Nhi, Vĩnh An Hầu mới lựa chọn truy kích.
Dù sao trong mắt hắn, ngươi luôn phải cứu chính là vợ con mình chứ. Nhưng Thiếp Mộc Nhi sớm đã nhìn ra đánh chính diện không thắng được thiết kỵ trọng giáp của Đại Ngụy, quả quyết lựa chọn đánh úp. Thiệt hại của Đại Ngụy trong trận chiến này mất hơn vạn người.
Sau trận chiến này, gần nửa thảo nguyên đều bị Đại Ngụy khống chế. Tuy rằng Thiếp Mộc Nhi thành công thoát thân nhưng không thể nào hiệu lệnh cho toàn bộ thảo nguyên được nữa.
Tuy rằng từ tỷ lệ trao đổi mà nói là đại thắng, nhưng sự hung hiểm của trận chiến này lại khiến văn võ bá quan trong triều còn run sợ trong lòng.
"Nhất định phải diệt trừ Thiếp Mộc Nhi, ngày nào không trừ được tên giặc này, Đại Ngụy ta ăn không ngon ngủ không yên!"
Đây gần như đã trở thành nhận thức chung của tất cả các quan viên trong triều.
21.
Ngụy Viêm gọi Vĩnh An Hầu đến một góc khuất.
"Ái khanh, nghe nói ngươi bắt được một đám mỹ nhân."
Vĩnh An Hầu rất hiểu ý nói: "Bệ hạ, Thiếp Mộc Nhi tên giặc này tham lam háo sắc, hậu cung rỗng rãi, có đủ cả mọi lứa tuổi, đủ loại hình dáng, nếu Bệ hạ..."
Ngụy Viêm giơ tay ngăn Vĩnh An Hầu.
"Năm nay trẫm bốn mươi hai tuổi, đúng là tuổi tác kiến công lập nghiệp, sao có thể sa đọa vào nữ sắc.”
"Ý của trẫm là ngươi đem đám người này phân phát cho các tướng sĩ có công trong trận chiến giữ thành lần này, còn có những thanh niên trai tráng chăn nuôi gia súc gia cầm ở thảo nguyên, đều phân cho bọn họ một chút.
"Nếu không có các tướng sĩ dũng cảm chiến đấu, trẫm e rằng..."
Vĩnh An Hầu quỳ xuống đất: "Bệ hạ, đều là lão thần..."
Ngụy Viêm lại ngắt lời hắn: "Chiến lược là do trẫm định, xảy ra sai sót cũng là vấn đề của trẫm, phạt ngươi là để bịt miệng các quan viên trong triều, ngươi đừng nhắc lại chuyện này nữa."
Vĩnh An Hầu dập đầu tạ ơn, thở dài một hơi.
Ngụy Viêm lại nói: "Hoa Mộc Lan có công cứu giá, ngươi chọn mấy người đẹp nhất đưa đến trước cho hắn."
Vĩnh An Hầu nhanh trí đáp: "Bệ hạ, cháu trai này của thần không màng nữ sắc."
Ngụy Viêm hỏi: "Vậy hắn thích cái gì, vàng bạc châu báu, đất đai hay thứ gì khác?"
Vĩnh An Hầu nói: "Nó có thú vui nam nhân, thích nhất là ngủ với tên gia đinh của mình, hai người suốt ngày quấn quýt không rời."
Ngụy Viêm: "Vậy thì chọn một đám mỹ nam đưa tới cho hắn đi."
"Nghe nói Thiếp Mộc Nhi nuôi một đám nghệ nhân Tây Vực, mũi cao mắt sâu, tướng mạo khác hẳn người Trung Nguyên, ngươi đưa cho hắn xem có thích không."
"Còn đám quý tộc thảo nguyên kháng cự đại quân Đại Ngụy ta, đều bị đày làm nô lệ, ngươi cũng chọn mấy người tướng mạo đẹp đẽ đưa qua luôn."