Chiến Thần Hoa Mộc Lan

Chương 20



37.

Ta ở Nam Dương chưa đến một tháng, đã có một đám lớn bách tính Đông Ngô dắt díu nhau chạy đến Nam Dương. Hỏi ra mới biết chuyện gì khiến người ta hoàn toàn không thể nhịn được.

Đại Ngụy ba tháng diệt Thục khiến Trần Diệp bị kích thích cực lớn, thế là hắn quyết định gia cố thành phòng. Vì thường xuyên lo lắng tường thành không đủ kiên cố, có một vị đại thần đưa ra kiến nghị.

"Chúng ta có thể dùng đất đắp thành, mỗi khi xây xong một đoạn tường thành thì cho binh lính dùng dùi kiểm tra. Dùi vào một tấc, c.h.é.m đầu thợ thủ công; không vào được một tấc, c.h.é.m đầu binh lính. Cứ như vậy, chắc chắn có thể xây nên một tòa thành kiên cố."

Trần Diệp mừng rỡ, lập tức chấp nhận ý kiến này, hạ lệnh tu sửa Tương Dương, Phàn Thành và một loạt thành trì khác.

Trên cơ sở đó, Trần Diệp còn tiếp tục sáng tạo ra một bộ chiêu thức mới. Hắn cho thợ thủ công chế tạo khôi giáp, cung tên,... Chế tạo xong, cho người dùng cung tên b.ắ.n vào khôi giáp. Khôi giáp bị b.ắ.n thủng, c.h.é.m đầu thợ chế giáp; không bị b.ắ.n thủng, c.h.é.m đầu thợ làm cung.

Thợ thủ công: "Mạng của thợ thủ công cũng là mạng!"

Dưới chính sách này, đã thành công thúc đẩy một làn sóng đào vong vô cùng lớn.

Ta báo cáo tình hình cho Ngụy Viêm, hỏi xem có nên sớm phát binh đánh Ngô hay không. Ngụy Viêm rất nhanh đã hồi âm.

【Dân là gốc của nước, gốc vững thì nước yên. Trận chiến đánh Thục tổn hao quá lớn, cần phải đợi dân lực hồi phục rồi mới tiến hành chinh phạt. Hơn nữa, cứ để hắn ta hành hạ như vậy, Đông Ngô sớm muộn gì cũng mất lòng dân, dù có thành kiên cố cũng không giữ được.】

Cứ như vậy đợi ba năm, chuẩn bị đầy đủ vật tư và binh lính, trận chiến đánh Ngô mới bắt đầu.

Tổng cộng chia làm ba đường đại quân chinh phạt Ngô quốc, một đường từ Từ Châu xuất binh đánh thẳng vào Kim Lăng, một đường từ Nam Dương xuất binh công phá Kinh Châu, còn một đường từ Thục Trung xuất binh dọc theo sông Trường Giang mà xuống, đường này chủ yếu là thủy sư.

Đông Ngô bị Trần Diệp hành hạ đến mức này, gần như mất đi năng lực tác chiến trên chiến trường, quân Ngô chỉ có thể cố thủ trong thành.

Ta được phong làm Bình Nam tướng quân, thống lĩnh mười lăm vạn đại quân nam hạ, đánh thẳng vào Kinh Châu. Đa số tướng lĩnh Đông Ngô kỳ thực đều chẳng ra gì. Mấy năm nay, công dụng lớn nhất của bọn chúng là trấn áp khởi nghĩa nông dân và đề phòng nông dân tạo phản, dần dần thoái hóa thành một đội quân chỉ biết đánh trận an ninh.

Đột nhiên bắt bọn chúng rời khỏi vùng an toàn, đi đánh những trận chiến quy mô lớn thực sự thì bọn chúng không biết làm. Bình thường toàn đánh nông dân và thợ thủ công, đánh lâu ngày đã mất đi năng lực đánh những trận chiến đỉnh cao.

Trong trận chiến ở khu vực Kinh Châu rất đơn giản, trung quân áp sát, bám chặt quân Ngô, hai cánh tả hữu vòng ra sau bao vây, chia quân hợp tiến, chỉ trong mười ngày đã đánh tan toàn bộ quân Ngô dám ra thành đánh trận.

Giờ quân Ngô đều tập trung ở Tương Dương, Phàn Thành, Hiển Sơn, ba nơi này dựa vào địa thế phòng thủ. Ta dẫn quân bao vây ba tòa thành này.

Nói thật, dưới sự tuyển chọn nghiêm ngặt từ chín đời, tường thành này quả thực khiến người ta không có hứng công kích, quá cao quá kiên cố, đánh trực tiếp sẽ c.h.ế.t chóc thảm khốc. Cho nên sau khi suy nghĩ thật lâu, ta quyết định đánh đến Hiển Sơn, còn Tương Dương và Phàn Thành thì lấy việc vây thành làm chủ yếu.

Quân đội thời cổ đại phần lớn đều được chiêu mộ ở một địa phương nào đó, trong quân đội có nhiều người có quan hệ thân thích và hôn nhân. Trong chiến tranh công thành, c.h.ế.t đều là thân bằng hảo hữu, rất dễ khiến binh lính nổi giận, dẫn đến việc đồ thành. Chuyện này đôi khi không phải là tướng lĩnh có thể khống chế được.

Ví dụ như khi Lý Thế Dân đánh Cao Câu Ly, tổn thất rất nặng nề dưới chân thành Bạch Nham, đến mức ông ta phải dùng lời hứa “cho phép đồ sát thành” để khích lệ quân Đường tiếp tục tấn công. Về sau, tướng thủ thành Bạch Nham thấy không thể giữ được nữa, bèn liên hệ với Lý Thế Dân để xin đầu hàng.

Lý Thế Dân đồng ý, nhưng một khi tiếp nhận đầu hàng thì không thể đồ thành.

Quân Đường vừa nghe tin này thì nổi giận, vây kín trướng của Lý Thế Dân.

Đến cuối cùng, Lý Thế Dân quyết định tự móc tiền túi ra ban thưởng cho quân Đường để "chuộc thành", quân Đường mới miễn cưỡng không làm loạn nữa.

Với uy vọng của Lý Thế Dân còn như vậy, ta càng không khống chế được, e rằng chỉ có Ngụy Viêm thân lâm mới có thể làm được việc bỏ tiền chuộc thành, nếu không thì căn bản không khống chế được. Cho nên ta định dùng nhị tuyến bộ đội công thành, nhất tuyến bộ đội phụ trách đàn áp, phòng ngừa việc đồ thành xảy ra.

Hiển Sơn là một tòa quân thành, trong thành đều là quân Ngô, không có dân chúng, vừa vặn thích hợp để tấn công. Đương nhiên, đợt tấn công đầu tiên vẫn là nhị tuyến bộ đội từ các nơi của Đại Ngụy điều đến, ví dụ như bộ lạc người Hồ ở thảo nguyên.

Người Hồ kỳ thực vẫn rất thích làm việc này, dù sao thì so với chăn cừu thì kiếm được nhiều tiền hơn, nếu biểu hiện xuất sắc còn có thể ở lại Đại Ngụy làm quan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Công thành nửa tháng, quân Ngô ở Hiển Sơn c.h.ế.t chóc thảm khốc, quyết định đầu hàng. Ta thanh toán tiền lương cho người Hồ, để bọn họ rút lui.

Sau khi Hiển Sơn bị công hạ, chiến lược phòng ngự hình tam giác giao nhau vốn có của Tương Dương, Phàn Thành, Hiển Sơn liền hoàn toàn không thể thực hiện được nữa.

Sau đó ta bắt đầu ra tay với Tương Dương. Đội quân công thành được thay bằng một nhóm nhị tuyến bộ đội khác — Hình Đồ Quân.

Trước khi tấn công, ta tung tin Hiển Sơn thất thủ vào trong, sau đó lại đưa vào một phong thư.

【Phía đông thành là tội phạm g.i.ế.c người, trừ khử hắn thì bách tính an khang; phía tây thành là bọn buôn người, g.i.ế.c chúng thì trẻ thơ không còn lo sợ; phía bắc thành là kẻ cường bạo, diệt trừ chúng thì phụ nữ không còn ưu phiền.】

【Công thành thắng, ta thắng, công thành bại, ta vẫn thắng!】

Đợi một ngày, quân Ngô đối diện không có động tĩnh gì, ta bèn hạ lệnh tấn công. Công thành ba ngày, lũ sâu bọ c.h.ế.t chóc thảm khốc.

Quân Ngô cuối cùng cũng đầu hàng. Ta phái phủ binh vào Tương Dương, khống chế toàn thành. Sau đó bắt đầu chiêu hàng Phàn Thành, tướng giữ Phàn Thành gần như không chút do dự đã đầu hàng.

Các thành ở phía nam hơn như Vũ Xương, Giang Lăng, đều thấy khó mà hàng. Chưa đầy một tháng, đã thực hiện được ước nguyện uống ngựa bên Trường Giang.

Vừa hay thủy sư Thục Trung cũng đã kéo đến. Sau khi báo cáo tình hình với Ngụy Viêm, hắn yêu cầu chúng ta thủy bộ cùng tiến, dọc theo sông Trường Giang đánh xuống, tấn công Kim Lăng.

Đội quân tuyến đông vẫn không có đột phá lớn. Trần Diệp vì bảo vệ đô thành Kim Lăng, đã đem quân Ngô tinh nhuệ nhất đặt ở đây. Những trận chiến còn lại thì không có gì đáng nói.

Trần Diệp thường ngày không làm người, đã khiến cho trên dưới nước Ngô đều ly tâm ly đức, không ai muốn vì hắn mà liều mạng. Ngoại trừ vài trận chiến lẻ tẻ, phần lớn quân Ngô còn lại đều chọn đầu hàng. Một mặt là không muốn vì Trần Diệp mà bán mạng, mặt khác cũng là thật sự đánh không lại.

Thiên hiểm Trường Giang một khi bị đột phá, phòng thủ quân bị hạn chế bởi địa hình địa thế thì rất khó phòng ngự. Thành Kim Lăng bị vây chặt, kỳ thực tướng giữ thành đã liên hệ xong, chỉ cần chúng ta cần thì có thể trực tiếp mở cửa thành.

Nhưng chúng ta vẫn đợi đến khi Đại Ngụy Thái tử Ngụy Ung đến mới để hắn mở cửa thành. Lần chinh phạt Ngô này cũng là vì tích luỹ uy vọng cho Thái tử.

Ngụy Ung là do Ngụy Viêm chinh phạt phía tây, công phá đất Ung Lương mà sinh ra, để kỷ niệm chiến thắng này nên mới đặt tên như vậy. Vừa là đích trưởng tử, lại được cha mẹ sủng ái, bản thân năng lực cũng rất mạnh, hắn kế vị gần như là không có gì phải bàn cãi.

Sau khi ra mắt Thái tử một chút, ta tiếp tục tấn công về phía Nam.

Lại mất ba tháng, chiếm lĩnh toàn bộ lãnh thổ nước Ngô, cuộc chiến phạt Ngô lần này kết thúc toàn diện.

38.

Sau khi hồi kinh, ta được phong làm Quốc công, ngoài ra còn ban thưởng cho ta năm ngàn khoảnh lương điền.

Sau khi chinh phạt đất Thục xong, Nguỵ Viêm sinh bệnh nặng, râu tóc đều bạc trắng, tinh lực cũng không còn được như trước. Nhưng trông  hắn vẫn rất vui vẻ.

Trong buổi tiệc mừng công trong hoàng cung, khi buổi tiệc diễn ra được một nửa, Ngụy Viêm đột nhiên hỏi:

"Hoa tướng quân vì nước chinh chiến hơn mười năm, lại vẫn chưa thành thân, trước đây ngươi luôn nói thiên hạ chưa yên sao có thể lập gia đình, nay Đại Ngụy đã thống nhất thiên hạ, Hoa tướng quân có phải cũng nên thành thân rồi không."

Ta đứng dậy nói: "Ta vốn là nữ nhi, trong nhà có hàng ngàn mỹ nam, sớm đã thành gia rồi."

Ngụy Viêm ngẩn ra, ta hùng tráng như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng ta là nam nhân.

Kỳ thực chuyện này cũng trách Vĩnh An Hầu, phụ thân ta đã nói tình hình với ông, nhưng bởi vì chiến sự bận rộn, lại thêm chữ của phụ thân ta quá xấu khiến ông đã quên mất chuyện này.

Ngụy Viêm rất nhanh đã hoàn hồn, cười lớn nói: "Mau triệu tập nhạc phủ thi nhân giỏi nhất đến, đem sự tích của Hoa tướng quân biên soạn thành những bài thơ hay nhất, để toàn thiên hạ đều biết đến công lao vĩ đại của Hoa tướng quân!"

"Lại phái người ban cho Hoa tướng quân một tấm biển – Thiên hạ mẫu mực!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com