“Cô Khương khách sáo quá, tôi ra tay cứu giúp, nguyện trở thành bạn tốt với cậu Tiêu và cô Khương. Cậu Tiêu gặp nạn tôi đương nhiên phải dốc toàn lực giúp đỡ!”
Nói xong, dược sư Hoàng lịch sự mời Khương Vy Nhan rồi quay đầu lên xe của mình.
Khương Vy Nhan và Độ Thiên Chân Nhân cũng không chậm trễ nữa, vội vàng trở lại xe, dẫn dược sư Hoàng về biệt thự nhà họ Tiêu.
Lúc này, Lưu Sùng Hằng lo lắng đi qua đi lại.
Tiêu Chính Văn ở trên sô pha, tình hình đã trở nên không mấy lạc quan, mặc dù sắc mặt vẫn bình thường nhưng trong miệng đã chảy máu.
Điều này cho thấy Tiêu Chính Văn trúng độc rất nặng.
Nếu không được chữa trị ngay thì có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
“Cuối cùng cô cũng về rồi, dược sư Hoàng…”
Nhìn thấy dược sư Hoàng phía sau Khương Vy Nhan, Lưu Sùng Hằng nuốt xuống nửa câu hỏi còn lại.
Ông ta vội vàng đi đến chỗ dược sư Hoàng, nói: “Xin chào môn chủ Hoàng!”