Rất nhiều khán giả đều bị cơn gió này làm cho chao đảo.
Vừa nãy bầu trời vẫn còn trong xanh, thế mà giờ bỗng trở nên âm u, mây đen dày đặc, sấm chớp đùng đùng.
“Phụt!”
Hai luồng sức mạnh lại va chạm vào nhau.
Tiêu Chính Văn chỉ thấy khí huyết trong người mình đang cuộn trào, cả người không khỏi lùi về sau mười mấy bước.
Viên Thắng Thiên cũng bị luồng khí mạnh đẩy lùi mấy bước.
Lúc này Độ Thiên Chân Nhân dưới võ đài lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn.
Đòn tấn công lúc nãy của Viên Thắng Thiên thế mà lại phá được Kiếm Cảnh của Tiêu Chính Văn.
Rõ ràng Tiêu Chính Văn đã bị thương vì phản lực vừa nãy, nhưng Viên Thắng Thiên lại không hề bị thương tổn gì.
“Chủ thượng, nhất định phải cẩn thận!”
Lúc này Độ Thiên Chân Nhân cũng bị thương không nhẹ, hoàn toàn không thể giúp được gì cho Tiêu Chính Văn.
Một tay Tiêu Chính Văn ôm ngực, khóe môi khẽ nhếch lên nhìn Viên Thắng Thiên nói: “Cụ tổ nhà họ Viên quả nhiên có bản lĩnh siêu phàm, nhưng cũng vừa đúng ý tôi”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại vung con dao quân đội năm cạnh lên đâm về phía Viên Thắng Thiên với tốc độ như chớp.
Viên Thắng Thiên cũng cười khẩy, vung thanh kiếm dài trong tay lên đỡ đòn của Tiêu Chính Văn.
Qua đòn tấn công vừa rồi, Viên Thắng Thiên đã nhìn ra thực lực của Tiêu Chính Văn, chẳng qua chỉ là một thanh niên đang ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao mà thôi.
Thậm chí nếu so với Độ Thiên Chân Nhân thì vẫn còn yếu hơn nửa bậc cảnh giới.
Viên Thắng Thiên lập tức lấy lại tự tin.
“Chỉ là Bán Bộ Thiên Vương bốn sao mà cũng dám giở trò trước mặt tôi à? Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết núi cao còn có núi cao hơn!”
Dứt lời, thanh liếm dài của Viên Thắng Thiên bỗng lóe sáng.
Cụ ta trở tay, mấy chục đóa hoa kiếm bỗng bao phủ lấy Tiêu Chính văn.