Cảm lấy bộ đàm ở trên ghế, truyền một mệnh lệnh cho Tiêu Quân và Lưu Chí.
“Mọi người trong Chiến Long Quân nghe lệnh!”
“Ngoại trừ Chiến Long Quân ra, tất cả đội ngũ đều phải phòng thủ hậu phương.”
“Tiêu Quân, Lưu Chí, tập kết đội ngũ, ð cửa thành chờ tôi!”
Nói xong, anh lại để bộ đàm trong tay xuống.
Hít sâu một hơi, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Đi thôi, anh Cửu!”
Hai người liếc nhìn nhau, cười ha ha.
Mà khi những đội quân khác trong toàn thành phố nghe thấy câu này đều ngây ngần cà người.
Bọn họ đều đã chuẩn bị bắt đầu phản kích, vậy mà Minh Vương lại đề cho bọn họ đóng quân ð hậu phương.
Đây.
Chẳng lẽ Minh Vương muốn dẫn mấy nghìn chiến sĩ Chiến Long Quân trực tiếp đi diệt đối phương sao?
Mặc dù nói từ khi Minh Vương lãnh đạo n Long Quân tới nay không hề thất bại Thế nhưng lần này, quân số của hai bên chênh lệch đã đạt tới gấp năm lần!
Chỉ tiếc, bọn họ không có quyền phát biều.
Hơn nữa, ngay cả quân vương cũng không nói gì, đoán chừng là đã tán thành với phương án này.
Ở cửa thành, Tiêu Quân và Lưu Chí chờ đã Trong tay Tiêu Quân đang cầm một bộ chiến bào, đò như máu không gì sánh được, trên chiến bào còn thêu vài con rồng vàng, phía trên còn đề.
hé ra mặt nạ rồng vàng.
Mà trong tay của Lưu Chí lại đang cầm một thanh đao lớn được bọc bời một tấm vải đỏ.
Thanh đao này chính là vũ khí của Vũ Hoàng Minh.
Nói khó nghe một chút thì chính là một thanh đao rọc giấy.
Nhưng nó không phải là dao rọc giấy mà người bình thường có thể thấy mà là dao rọc giấy ngân hàng dùng đề in tiền mặt.
Độ sắc và độ cứng của loại dao này còn mạnh hơn cả thép luyện chế.
Đúng như những gì nói trong tiểu thuyết võ hiệp, chém sắt như chém bùn, thổi tóc tóc gấy.
Hai phút sau, hai người Vũ Hoàng Minh và Dương Cửu xuất hiện ở trước mặt Chiến Long Quân.
Vũ Hoàng Minh nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, cười to ba tiếng.