Ba người Đông Hoàng Hài cũng yên lặng không nói, trong mắt tràn đầy tức giận.
Dù bọn họ là dòng họ bí mật, những người chăm sóc họ cũng không khác gì quản gia trong dòng họ.
Nhưng những người đó lại chăm sóc bọn họ hơn mười năm.
Dù không có tình thân, thì cũng có tình cảm.
Bọn họ cũng vẫn luôn ghi nhớ mối thù này.
Căn cứ Thần Tích bị hủy diệt mới chỉ là bắt đầu thôi Đứng một lúc ờ cổng thôn, Đông Hoàng Hải mới chậm rãi nói: “Hoàng Minh, đi thôi, chúng ta đi gặp chú Điền một chút”
Lần này, bọn họ mang theo rất nhiều lễ vật.
Đây có thể coi là lần đầu bốn người cùng đến thăm chú Điên sau khi thôn bị phá hủy.
“Vâng.”
‘Vũ Hoàng Minh kéo tay Tô Thanh Trúc, ôm Minh Trúc, đi về phía xa xa giữa sườn núi.
Vài phút sau.
Mấy người cuối cùng cũng đến căn nhà gỗ nơi chú Điên sống.
Trong nhà đốt lửa, chú Điên ngồi trên ghế.
Nhìn thấy mấy người Đông Hoàng Hải đứng ð cửa, một tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt đục ngầu.
“Hoàng Hải, Hoàng Minh, Nhị Ngưu, Nguyệt Thường…”
“Sao mấy đứa lại quay lại?”
Chú Điên chuẩn bị bước xuống ghế.
Chỉ là, ông không có hai chân, muốn đứng lên cũng không được.
“Chú Điên, bọn cháu đến thăm chú.”
Mấy người Vũ Hoàng Minh cùng nói.
Hốc mắt của mấy người có chút đỏ lên, trong trí nhớ của họ, chú Điên luôn là một người chú tốt bụng.
Hơn nữa, ba người Đông Hoàng Hải biết chú Điên cũng không phải người trong dòng họ bọn họ.
Chì là một người bình thường.
Không biết lưu lạc từ nơi nào đến, cuối cùng định cư ð thôn Cổ Kiếm.
Trờ thành một nhà với tất cả bọn họ.
Chú Điên cũng giành được sự kính trọng của cả thôn nhỡ vào tay nghề thợ mộc của mình.
Mấy người Đông Hoàng Hải còn nhớ, đồ chơi khi còn bé của bọn họ đều là do chú Điên làm.
“Tốt tốt, trở lại là tốt lắm.”
Đôi mắt đục ngầu của chú Điên có chút ầm ướt, ông vội vàng đưa tay lau giọt nước mắt sắp rơi.