Chương 271: Để anh trốn thoát thì tên tuổi của tôi coi như vứt!
Mặt trời đã lên qua đình đầu.
Một chiếc xe việt dã đỗ ngay đầu một con hèm nào đó ð đường Ngọc Thanh.
Thanh niên xuống xe cùng Vũ Hoàng Minh.
“Ông anh à, người đó đang ở bên trong.”
Thanh niên có vẻ hơi e ngại nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Dẫn tôi vào.”
Vẻ mặt Vũ Hoàng Minh lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào.
Thanh niên không biết phải làm sao nên đành phải dẫn Vũ Hoàng Minh vào con hèm nhỏ.
Trong hèm không nhiều người lắm, chỉ có mấy ông bác già ngồi ð ngay trước cửa nhà rít thuốc lào, trò chuyện câu được câu chăng.
Trông thấy thanh niên trẻ đưa người đến thì cười hỏi: “Há há, Tiều Lý Tử, sao thằng nhóc nhà mày lại đưa người đến nữa rồi? Mấy ngày nay mày cũng đưa không ít người đến đâu nhỉ.”
Nghe thấy cái tên Tiểu Lý Từ này, trong lòng.
Vũ Hoàng Minh hơi ngây ra.
Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có người gọi tên kiểu này.
Đây chẳng phải cách gọi tên mụ của thái giám ngày xưa sao?
Nghe thấy một tay anh chỉ ở ngay cửa gọi vậy, mặt mũi Lý Nguyên Hạo đỏ bừng cả lên.
“Đi mà hút thuốc của anh đi!”
Là do bố cậu ta đặt tên cậu ta thế thôi, cậu ta còn cách nào khác chứ?
Mấy ông lão lớn tười quanh đây không ai là không biết cậu.
Từ nhỏ đã nghịch ngợm, gây chuyện thành thói, lớn lên mới đố một chút.