Thực ra, từ trong câu này anh ta đã nghe ra được Nếu đoán không nhằm, nhất định là Bắc Khôn mà mấy ngày trước anh Vũ bảo anh ta gọi điện, nói người đó chuẩn bị quan tài.
Khi đó còn để lại họ tên và điện thoại của mình, bây giờ hẳn là tìm người khác đến báo thù mình.
“Reng”
Điện thoại của Vũ Hoàng Minh vang lên.
Mð ra xem, số điện thoại mà Vương Ma Tâm gửi qua.
“Nếu đã như vậy, chúng ta cứ đi ra ngoài, xem thử người đó rốt cuộc lợi hại đến đâu”
Vũ Hoàng Minh khế mỉm cười.
“Được!”
Hai người kể vai ra khỏi biệt thự.
Xe việt dã cả đường lên phía bắc, hành trình ba tiếng, chớp mắt đã qua.
Khi xe việt dã xuất hiện dưới tòa nhà tập đoàn Bắc Phong, hai người mới từ trên xe bước xuống.
Tòa nhà trước mặt cao lớn sừng sững, khoảng hơn bốn mươi tầng.
Sang trọng, cường thịnh đều hiện rõ trong khoảnh khắc.
“Không tệ, coi như có chút bản lĩnh: “Cũng không hồ là gia đình nhà tướng”
Vũ Hoàng Minh châm điếu thuốc đứng nguyên tại chỗ, nhìn tòa nhà lớn trước mặt.
“Anh Vũ, chúng ta trực tiếp đi vào sao?”
Trương Hải Long hé môi cười, xoay cổ, xương cốt vang lên răng rắc..
“Không vội, lỡ như người ta không có ở đó, ngộ thương người khác thì phải làm sao2”
Lúc nói chuyện, Vũ Hoàng Minh đã đi vào trong sảnh lớn.
Thấy vậy, Trương Hải Long lặng lẽ theo sau.
Trong sảnh lớn, trên mấy cây cột chịu lực lớn, điêu khắc mấy con rồng, mỗi một con đều được sơn vàng.