Chia Tay Kịp Lúc

Chương 3



Tôi hít một hơi thật sâu, rồi hỏi tiếp: 

 

“Vậy là sau khi cưới, lương anh lo trả nợ nhà, còn lương em lo toàn bộ sinh hoạt hằng ngày của hai đứa mình hả?” 

 

Tống Lộ Thành dò xét hỏi: 

 

“Duyệt Duyệt, em chắc là không ý kiến gì chứ?” 

 

Không ý kiến cái con khỉ. 

 

Tôi trẻ chứ tôi không ngu. 

 

“Tống Lộ Thành, là em quá nể mặt anh, nên anh tưởng em là con ngốc, hay anh vốn dĩ tự tin thái quá từ đầu đến giờ vậy? Kết hôn xong, tiền anh trả cho tài sản trước hôn nhân của anh, còn tiền em dùng để nuôi sống hai đứa.” 

 

Tôi cố nuốt cơn giận đang dâng lên đến cổ, nói: 

 

“Nói thẳng nhé, sau này nếu sống không nổi mà ly hôn, thì cái nhà đó vẫn là của anh, còn tiền em bỏ ra thì thành công cốc. Anh nghĩ mặt mũi mình to đến mức nào mà cho rằng em sẽ không có ý kiến?” 

 

Tống Lộ Thành vẫn cố chấp cãi lại: 

 

“Duyệt Duyệt, có cặp vợ chồng nào cưới nhau mà lại nghĩ đến chuyện ly hôn chứ? Còn chưa cưới mà em đã tính tới chuyện chia tay rồi.” 

 

Tôi thực sự buồn cười đến phát điên. 

 

Đúng, chẳng ai cưới nhau mà mong sẽ ly hôn cả. 

 

Nhưng cũng chẳng ai cưới là để bị người ta tính toán tiền nong, lừa gạt trắng trợn thế này cả, đồ tồi. 

 

Tống Lộ Thành vẫn cãi cố: 

 

“Thì chẳng phải là do ba mẹ anh nhất định muốn mua nhà cho tụi mình sao? Người lớn có lòng tốt, sao tới miệng em lại thành tính toán này nọ?” 

 

Tôi nhìn chằm chằm vào Tống Lộ Thành, và đúng khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy gương mặt đã quen suốt bảy năm nay... trở nên xa lạ đến không ngờ.

 



 

Tôi không tiếp tục cãi nhau với Tống Lộ Thành. 

 

Mà trước mặt anh ta, tôi lấy điện thoại gọi cho bố mẹ. 

 

Điện thoại vừa kết nối, tôi nói với bố: 

 

“Bố ơi, ba mẹ của Tống Lộ Thành tặng tụi con một căn nhà ba phòng hai phòng khách, mỗi tháng phải trả góp chín nghìn. Bố với mẹ cũng tặng tụi con một căn đi, không cần tốt hơn, tương đương là được. Chỉ cần bố mẹ giúp con trả tiền cọc, còn phần vay con sẽ tự lo.” 

 

Bố tôi nghe là hiểu ngay có gì đó, chẳng nói nhiều, lập tức đáp: 

 

“Được. Vậy dùng số tiền hồi môn đã chuẩn bị cho con để thanh toán tiền cọc. Ngày mai đi xem nhà đi.” 

 

Tôi dạ một tiếng, rồi cúp máy. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tống Lộ Thành bắt đầu hoảng lên: “Tần Duyệt Duyệt, em...” 

 

Tôi cắt lời: “Anh cũng biết mà, lúc yêu anh em đã không bao giờ muốn lợi dụng tiền bạc của anh.” 

 

“Bây giờ sắp cưới rồi, càng không thể để người khác nói em tham lam, bám lấy nhà anh để kiếm chác.” 

 

“Bố mẹ anh tặng tụi mình một căn, thì để công bằng, bố mẹ em cũng phải tặng một căn.  Chứ không, sau này thiên hạ bàn ra tán vào, nói em lấy anh vì cái nhà thì khó nghe lắm.” 

 

Tống Lộ Thành: “...” 

 

Anh ta lại nói: “Nhưng nếu em cũng phải trả chín nghìn tiền vay mỗi tháng, vậy tụi mình sống bằng gì?” 

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, đầy ngạc nhiên: “Ủa chứ không phải mỗi đứa một vạn mốt tháng là đủ sống rồi sao?” 

 

Tôi nhẹ nhàng khuyên: “Lộ Thành à, sau khi cưới, căn nhà bố mẹ em tặng em cũng là của anh mà.”

 

“Vậy là tụi mình có hai căn nhà luôn đó, quá lời còn gì. Anh chắc không có ý kiến gì đâu ha?” 

 

Tống Lộ Thành: “...Nhưng mà, như vậy thì lấy tiền đâu ra mà sửa nhà?”

 

Tôi liếc anh ta một cái, lười trả lời câu hỏi ngu ngốc đến vậy. 

 

Thôi thì lấy cớ cần bàn với bố mẹ về chuyện mua nhà, tôi quay về nhà mình. 

 

Thật ra, điều tôi muốn nhất lúc này là nói chia tay với Tống Lộ Thành ngay lập tức. 

 

Cuộc gọi cho bố mẹ vừa rồi, mục đích rất rõ ràng — để anh ta cảm nhận thử cảm giác như tôi, cũng đi mua nhà trước, cũng phải trả góp gần hết lương hàng tháng, thì sẽ thấy thế nào. 

 

Tôi nghĩ, sau khi trải nghiệm rồi, anh ta sẽ xin lỗi tôi, nói sẽ thêm tên tôi vào sổ đỏ, tôi đưa một nửa tiền cọc, vậy là hai đứa vẫn có thể tiếp tục. 

 

Nhưng không. 

 

Sau khi “cảm nhận sâu sắc” xong, việc đầu tiên anh ta nghĩ đến lại là: không lợi dụng được tôi rồi, vậy thì coi như xong. 

 

Vấn đề là — đám cưới của chúng tôi đã định ngày, chỉ còn đúng bảy ngày nữa. 

 

Thiệp mời cũng gửi đi hết rồi. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi cần về bàn với bố mẹ, làm sao hủy hôn cho ổn thỏa. 

 

Về đến nhà, bố mẹ bảo sẽ chịu trách nhiệm giải thích với họ hàng đã nhận thiệp, bảo tôi đừng lo. 

 

Mẹ thấy tôi tức đến khóc, nhẹ nhàng an ủi: 

 

“Duyệt Duyệt, nhìn rõ bản chất con người trước khi cưới, còn hơn cưới rồi lại phải ly hôn. Đây là điều may đấy.” 

 

Tôi lau nước mắt. 

 

Ừ, đúng là chuyện tốt thật. 

 

Chỉ là... tôi thấy xót xa cho bảy năm thanh xuân của mình — hóa ra là cho chó ăn rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com