Chia Tay Kịp Lúc

Chương 12



Tôi về đến nhà, nói mẹ vài câu. 

 

Bà lại bắt đầu khóc. 

 

Tôi cũng đành thôi, không nói thêm nữa. 

 

Tôi nghĩ, cùng lắm thì Lý Vân chỉ giận mẹ tôi vài ngày, rồi sẽ quay về. 

 

Mẹ tôi ôm cháu gái, cũng nói với tôi: 

 

“Nó thật sự dám ly hôn với con chắc? Cả con cũng có rồi mà. Chẳng qua là con chiều nó quá mức, nó mới được nước làm tới. Nó tưởng mình là cái thá gì?” 

 

Đúng lúc mấy ngày đó tôi cũng bận việc, thường xuyên phải tăng ca, nên cũng không để tâm nhiều. 

 

Nhưng đến khi công việc đỡ hơn, tôi đến nhà vợ đón cô ấy thì được báo — 

 

Cô ấy đã rời khỏi Vân Thành, chuyển đến thành phố khác làm việc. 

 

Chỉ để lại một câu: ‘Khi nào đồng ý ly hôn, lúc đó hãy tìm tôi.’ 

 

Tôi hoảng thật sự.

 

Nhưng tôi cũng hoàn toàn không thể liên lạc được với cô ấy nữa. 

 



 

Xui xẻo nối tiếp xui xẻo — một năm sau, mẹ tôi đổ bệnh. 

 

Bà vốn dĩ đã bị cao huyết áp, thêm cả năm trời một mình trông cháu, thường xuyên mất ngủ, cuối cùng bị tai biến mạch m.á.u não, dẫn đến liệt nửa người. 

 

Trong suốt một năm đó, tôi và mẹ cãi nhau không ít lần. 

 

Bà suốt ngày than vãn rằng con bé quá khó chăm, cái gì cũng mệt, cái gì cũng phiền. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi bị bà than riết đến mức phát bực, liền nói thẳng: 

 

“Không phải chính mẹ là người đuổi Lý Vân đi sao? Giờ cô ấy đi rồi, như đúng ý mẹ rồi đấy, mẹ còn than gì nữa?” 

 

Mẹ tôi: “...” 

 

Tôi nói tiếp: 

 

“Mẹ trách con không phụ mẹ trông con bé. Thế nếu con ở nhà chăm con, không đi làm, không tăng ca — vậy mỗi tháng ai trả nợ nhà hơn chín nghìn? Căn nhà này cũng là do mẹ kiên quyết bắt con phải tự đứng tên mua đấy chứ.”

 

Mẹ tôi: “...” 

 

Tôi nổi nóng, dứt khoát lật lại chuyện cũ: 

 

“Hồi đó con với Tần Duyệt Duyệt tính cưới nhau cũng là mẹ phá cho hỏng. Nếu mẹ không chen vào, giờ mẹ chăm không nổi cháu thì còn có bà ngoại giúp đỡ. Giờ phải tự tay chăm cháu, chẳng phải là do mẹ tự chuốc lấy sao?” 

 

Mẹ tôi:  “...” 

 

Thậm chí đến tận ngày trước khi mẹ nhập viện, tôi vẫn còn cãi nhau với bà vì chuyện con gái. 

 

10 

 

Sau khi đưa mẹ vào viện, bố tôi chịu trách nhiệm chăm sóc bà. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Còn con gái tôi thì hoàn toàn không ai trông nom. 

 

Tiền viện phí là một khoản khổng lồ, cộng thêm khoản nợ nhà, tôi hoàn toàn không thể nghỉ việc để ở nhà trông con. 

 

Không biết từ đâu, Lý Vân biết được tình hình và quay trở lại Vân Thành. 

 

Tôi tưởng rằng cô ấy về là vì chuyện gia đình tôi xảy ra biến cố lớn, cô ấy trở lại để giúp chăm con. 

 

Nhưng sự thật là tôi đã nghĩ quá nhiều. 

 

Cô ấy gặp tôi, nói thẳng: “Ly hôn. Con gái để tôi nuôi. Anh chu cấp tiền nuôi con hằng tháng.” 

 

Tôi hỏi:  “Có thể đợi đến khi mẹ anh khỏi bệnh rồi hẵng ly hôn được không?” 

 

Cô ấy liếc tôi một cái: 

 

“Mẹ anh giờ liệt rồi, anh còn mong tôi ở lại chăm sóc bà ta à? Anh nằm mơ cũng hay quá nhỉ. Không ly hôn thì tự anh chăm con. Tôi sẽ tiếp tục ra ngoài đi làm.” 

 

Tôi: “...”

 

Cuối cùng, chúng tôi vẫn ly hôn. 

 

Tôi không còn lựa chọn nào khác — không có mẹ giúp đỡ, tôi hoàn toàn không thể tự mình chăm sóc con gái. 

 

Vậy nên, quyền nuôi con thuộc về Lý Vân, tôi chu cấp mỗi tháng hai nghìn. 

 

Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, ngay trước cổng cơ quan hộ tịch, Lý Vân liếc nhìn tôi, lạnh lùng nói: 

 

“Mẹ anh hồi đó suốt ngày lảm nhảm trước mặt tôi, bảo bà ấy hồi xưa nuôi con dễ lắm, ngay cả trong thời gian ở cữ vẫn có thể giặt giũ, nấu ăn. Thế mà giờ mới chăm cháu được có một năm đã đổ bệnh. Đúng là đáng đời.” 

 

Tôi: “...” 

 

Cô ấy tiếp lời:  “Anh từng bảo tôi nhẫn nhịn mẹ anh chút, để sau giờ làm anh có người nấu cơm, trông con cho.

 

“Vậy thì tôi để lại cả anh và con gái cho mẹ anh rồi đấy. Nhưng mẹ anh cũng đâu có chăm được hai người cho ra hồn đâu.”

 

“Còn anh, nếu lúc đó chịu đỡ đần mẹ một chút, đỡ đỡ cái chai dầu thôi cũng được, thì bà ấy đâu đến nỗi vừa chăm cháu vừa giặt giũ nấu cơm cho anh mà phát bệnh.” 

 

Tôi: “…” 

 

Cô ấy nhìn tôi lần cuối: “Loại đàn ông như anh — ngoài mặt thì bênh mẹ, nhưng thật ra chỉ vì mẹ anh làm mọi thứ đều có lợi cho anh, anh giả vờ công bằng, nhưng thật chất là hèn kém, cố tình khiến vợ bực mình.”

 

“Loại 'giả mẹ bám' như anh, căn bản không nên kết hôn. Ai lấy anh là người đó xui tận mạng.” 

 

Tôi: “…” 

 

Sau khi Lý Vân rời đi, tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy ly hôn trong tay. 

 

Bất chợt nhớ lại những lời mẹ của Tần Duyệt Duyệt từng mắng mẹ tôi khi chúng tôi chia tay năm xưa: 

 

“Cái miệng độc địa như vậy, tay còn dài, chuyện gì cũng xen vào. Con trai bà là đồ bám váy mẹ, cho dù có tiền muôn bạc vạn, chỉ cần có bà làm mẹ chồng, thì đừng mơ có vợ. Cưới được rồi cũng sẽ ly hôn.”

 

Giờ đây, lời đó đã trở thành sự thật. 

 

Chỉ tiếc là — hối hận cũng đã quá muộn rồi.

 

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com