Chia Tay Không Hối Tiếc

Chương 3: Chia Tay Không Hối Tiếc



"Cậu chờ đấy, mình đến ngay! Mười phút! Không, bảy phút!"

"Không cần gấp thế, lái chậm thôi, chú ý an toàn."

"Cậu đừng lo cho mình!"

Bảy phút sau, Linh Nguyệt lái chiếc Bugatti của cô ấy, rầm rầm lao tới.

Bánh xe quay đến mức như sắp tóe lửa.

Vừa nhìn thấy cô ấy, tôi không kiềm được nữa, nước mắt lập tức trào ra.

Linh Nguyệt nắm tay tôi, cố nén cơn giận:

"Mấy người ức h.i.ế.p cô ấy đúng không?!

Lục Diêu, anh c.h.ế.t rồi à? Cô ấy tủi thân đến thế mà anh không thấy à?"

Linh Nguyệt là thiên kim tiểu thư, tính tình mạnh mẽ, khí thế áp đảo.

Cô vừa xuất hiện, cả đám người đều im bặt.

Thấy Dư Lộc, ánh mắt Linh Nguyệt lập tức sắc bén.

"Ồ, hóa ra là cô ở đây."

Dư Lộc đứng dậy kéo tay tôi, cười thân thiện:

"Chỉ là chơi trò chơi thôi mà, sao lại căng thẳng thế?"

"Tôi tính tình thẳng thắn quen rồi, lần đầu gặp một cô gái dịu dàng như thế này, chưa quen cách ứng xử, lỗi của tôi."

Linh Nguyệt kéo tôi ra sau lưng cô ấy.

"Ai cho cô động vào cô ấy?

Tôi thấy cô không phải vô tư mà là giả ngây giả ngô!"

Lục Diêu lúc này cũng đã tỉnh rượu, anh xoa xoa trán, đứng lên nói:

"Sơ Đường mệt rồi, tôi nên đưa cô ấy về."

Linh Nguyệt cười khẩy:

"Tôi đến rồi, cần gì anh? Anh cứ tiếp tục mà diễn đi."

Đám người xung quanh ngượng ngùng đứng đó, nhìn Linh Nguyệt giúp tôi thu dọn đồ đạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô vừa thu dọn vừa lẩm bẩm:

"Đã bảo rồi, với nhan sắc và tính cách của cậu, phải gả vào nhà giàu mà hưởng phúc, cớ gì lại tự chuốc khổ vào thân?"

"Cái giới ấy, đấu đá lẫn nhau, toàn giả tạo, sao hợp với người đơn thuần như cậu?"

Nhà Lục Diêu cũng có tài sản ròng hàng trăm tỷ, thế mà Linh Nguyệt vẫn gọi là "trọc phú", một từ thật kỳ cục.

Nhưng khi từ miệng cô ấy nói ra, không ai dám phản bác.

Thu dọn xong, Linh Nguyệt cầm lấy túi của tôi, thấy bên trong có lọ nước hoa với bao bì tinh xảo, không nói không rằng, lập tức ném xuống đất.

"Đồ lỗi thời này mà cũng đem đi tặng?"

Lọ nước hoa lăn tròn trên sàn, dừng lại dưới chân Dư Lộc.

Khuôn mặt Dư Lộc lập tức mất hết vẻ tự nhiên.

Linh Nguyệt kéo tôi rời đi.

Lục Diêu đuổi theo đến cửa, giữ tôi lại:

"Sơ Đường, đừng giận. Trong tình huống đó, cô ấy đột nhiên hỏi như vậy, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng."

Tôi nhìn vào đôi mắt tràn đầy chân thành của Lục Diêu, bỗng cảm thấy hoàn toàn kiệt sức.

"Anh muốn nói rằng đó là phản xạ bản năng của anh, rằng từ tận đáy lòng, anh muốn ở bên cô ấy?"

"Đương nhiên không phải. Sơ Đường, đó chỉ là trò chơi thôi, nếu anh trả lời không, cô ấy sẽ rất mất mặt trước bạn bè."

"Vì muốn giữ thể diện cho cô ấy, anh thà chà đạp lên lòng tự trọng của tôi?"

"Anh chỉ muốn cho cô ấy một câu trả lời đẹp lòng, còn với em, anh đã cho em một cuộc hôn nhân."

Tôi gạt tay anh ra, cười nhạt trong cơn giận:

"Vậy ra tôi còn có lời? Lục Diêu, bên nhau ba năm, tôi không ngờ anh lại là cao thủ cân bằng như vậy."

Lúc này, Linh Nguyệt lái xe tới, bấm còi inh ỏi.

Lục Diêu lại định kéo tôi.

"Để anh đưa em về, chúng ta trên đường nói chuyện cho rõ."

Linh Nguyệt cau mày:

"Nếu anh rảnh thế, sao không lái con BYD của mình đi chạy vài cuốc xe ôm, cho tỉnh táo?"




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com