Hôm nay, chủ đề buôn chuyện của bệnh viện là về một bệnh nhân đặc biệt vừa được chuyển từ Bệnh viện Thành phố đến.
Đặc biệt đến mức nào?
Có người còn lén chia sẻ một tấm ảnh chụp trộm trong nhóm lớn, là ảnh chụp nghiêng từ rất xa.
Bệnh nhân ngồi tựa vào ghế sofa, ngửa cổ nhắm mắt, góc độ bức ảnh khiến đường nét lông mày, sống mũi, đôi môi và đường viền cằm như được Thượng Đế tỉ mỉ nhào nặn, phô bày đến hoàn mỹ.
Ước chừng tầm hai mươi tuổi.
Người trong nhóm bình luận: “Vừa đẹp vừa có khí chất mê người.”
Còn chưa kịp nói thêm mấy câu, Chiều hôm đó, người đăng ảnh đã bị sa thải. Nhóm lớn cũng lập tức bị khóa bình luận.
Tất cả đều hiểu, là người lớn, không dám bàn tán công khai, chỉ dám lén lút thì thầm sau lưng.
Buổi trưa.
Gần đây mấy hôm không thấy Kỷ Tây Thành, cậu nói có việc ở trường.
Tôi đi ăn ở căng-tin, có người ngồi xuống đối diện.
“Nhập Niên, có một chuyện bát quái, cậu muốn nghe không?” Là bác sĩ Từ Trì nhiệt tình đây.
Tôi gật đầu.
Bát quái luôn hợp với bữa ăn.
Câu chuyện anh ấy kể chính là về nhân vật lớn kia.
Liếc trái liếc phải, anh ấy nghiêng người lại gần, lấy tay che miệng, thì thầm: “Nghe nói là người ở Kinh Châu, là công tử thế gia, bị em trai hãm hại nên mất quyền thừa kế gia tộc.”
“Bị đuổi đến đây, bề ngoài là chữa bệnh, thật ra là bị quản thúc.”
Tôi gật đầu lia lịa, cố vắt óc tìm câu tiếp: “Cậu ta tên gì vậy?”
Từ Trì gắp một miếng sườn, nói không rõ lời: "Để tôi nghĩ… hình như họ Kỷ, họ này cũng hiếm gặp.”
Tôi làm như không để ý, bưng cốc nước lên uống.
Lại hỏi: “Nhà họ Kỷ, lợi hại lắm sao?”
“Phải ví dụ thế nào nhỉ…” Từ Trì lau miệng, nói: “Cậu biết gia thế của Phó viện trưởng Lý rồi đấy, nhưng so với nhà họ Kỷ, thì đến cửa cũng không đủ tư cách bước vào.”
Tôi không đáp.
Sự lợi hại của Phó viện trưởng Lý tôi biết rõ, mấy năm trước em trai ông ta gây ra không ít rắc rối, nếu truy cứu thì cả đời không ngẩng đầu lên nổi, vậy mà sau khi ông ta ra tay, mọi chuyện đều êm xuôi.
Dùng cơm xong, Từ Trì lại đổi chủ đề sang một trăm tám mươi độ.
“Tối cậu có rảnh không?” Anh ta bỗng lúng túng: “Tôi muốn đi đến quán bar lần trước cậu nói, xem có thể tình cờ gặp được một anh chàng đẹp trai không…”
Tôi không ngờ anh ta nghiêm túc thật.
“Được thôi.”
...
Tám giờ tối, giờ này quán bar vẫn chưa đông, nhạc cũng nhẹ nhàng. Thường phải đến mười giờ mới nhộn nhịp.
Từ Trì lén giấu mấy người bạn trai, ánh mắt liên tục quét xung quanh, tò mò không thôi.
Tôi đã đặt sẵn một chỗ rất đẹp.
Từ Trì lập tức chuyển tiền.
“Tôi trả là được rồi, dù sao cậu chỉ đi cùng tôi thôi mà.” Tôi không nhận.
Chỉ nâng tay ra hiệu, nhân viên phục vụ từ xa đã chạy tới cúi đầu. Tôi thì thầm vài câu bên tai anh ta, người phục vụ nhìn sang Từ Trì, lễ phép đáp: “Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay. Hai vị vui lòng chờ một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dãy bàn phía tây vẫn còn trống, nhưng đều bày đầy rượu, toàn loại đắt tiền. Rõ ràng là đã được bao trọn, và người bao cũng không phải dạng vừa.
Mãi đến mười hai giờ, quán bar mới thực sự sôi động. Người nhảy, người lắc, chẳng mấy chốc đã có đôi ôm hôn nhau, tôi cũng chẳng lạ lẫm gì.
Cúi đầu tập trung bóc lạc.
Trước mặt là một ly trà sữa trân châu, một đĩa trái cây cao cấp, và một đống vỏ lạc.
Giáo sư Lâm dặn tôi bỏ rượu bỏ thuốc.
Lúc đầu Từ Trì còn rất dè dặt, không dám nhìn, không dám chạm. Tôi gọi cho anh ta một ly rượu nhẹ.
Sau khi cạn ly… Từ Trì đã đủ gan nằm gọn trong lòng một người đàn ông.
Tôi ăn xong hạt lạc cuối cùng, vỗ tay. Nhân viên phục vụ hiểu ý, đưa khăn giấy đúng lúc.
“Tôi giao bạn tôi cho cậu, đừng để anh ấy đi, cũng đừng để ai đến gần.”
“Vâng, Giang tiên sinh.”
...
Nhà vệ sinh.
Từ phòng trong vọng ra tiếng thở dốc.
Tôi nghĩ là chuyện người lớn nên không bận tâm, đang định tắt vòi nước ra về, thì điện thoại đặt trên bồn rửa nhảy thông báo.
Tin nhắn của Lương Tẫn Từ.
Tin trước là video giám sát, tin sau là: "Liên quan đến Kỷ Tây Thành.”
Ngón tay tôi vừa chạm vào, cửa phòng bị đẩy bật ra từ bên trong, có người ngã ra đất. Áo khoác quấn ngoài là một bộ đồ bệnh nhân, mu bàn tay còn vết kim tiêm.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi đỡ người đó nằm xuống, kiểm tra hô hấp. Người đàn ông bỗng mở mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Trong túi tôi có thuốc.”
...
Người đàn ông ngồi dựa vào tường, ánh mắt nhìn tôi chăm chú, có phần dò xét và thích thú.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
“Cậu trông quen lắm.”
Tôi đáp: “Anh cũng thế.”
“Họ Kỷ, tên Kỷ Nam Chi.”
Thì ra anh ta chính là bệnh nhân đẹp nhất mà bệnh viện vừa phong tỏa hôm trước... Vị đại nhân vật không thể nhắc đến kia.
Nhìn qua là biết trốn viện., vết bầm trên tay do rút kim cưỡng ép.
Ngũ quan anh ta mềm mại, khí chất mơ hồ giữa nam và nữ, hoàn toàn phù hợp với ba chữ “mỹ nhân bệnh tật”. Ánh mắt dịu dàng nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng, không dễ chịu chút nào.
Tôi bỗng thấy quen thuộc khó hiểu.
“Tôi đi đây, anh không sao là được rồi.” Tôi chưa đi được mấy bước.
“Cậu hình như không nhớ tôi rồi.”
Tôi nghi hoặc quay đầu, không hiểu câu đó nghĩa là gì.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, ánh mắt chứa đựng hoài niệm: "Kim Nhập Niên, Kim thiếu gia.”
Tôi sững sờ.
Kỷ Nam Chi quan sát tôi từ đầu đến chân: "Cậu thay đổi nhiều thật.”
Tôi không đáp, tiếp tục bước đi.
“... Cậu và Kỷ Tây Thành có quan hệ gì?” Kỷ Nam Chi cười nhẹ: “Tránh xa nó ra.”
Tôi nhìn bóng lưng anh ta sắp khuất dần, không nhịn được hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau từ lâu lắm rồi sao?”
Người đàn ông không quay đầu lại, cũng không trả lời.